“Chúng tôi đã ghé qua cửa hàng của chị,” anh nói
bằng tiếng Pháp.
“Hôm nay đóng cửa.” Cái giọng nhát gừng cho
thấy rõ ràng là bà ta đang không muốn bị quấy rầy.
“Chúng tôi không quan tâm đến thứ gì ở đây hết,”
anh nói rõ.
“Vậy thì xin mời tự nhiên thưởng thức những
quyển sách tuyệt vời ở các hàng khác đi.”
“Ế ẩm đến thế cơ à?”
Bà ta rít thêm một hơi nữa. “Tệ hại lắm.”
“Thế thì tại sao chị lại ở đây? Sao không đi chơi
cho khỏe?”
Bà ta nhìn anh vẻ nghi ngờ. “Tôi không thích
những câu hỏi. Đặc biệt là những câu hỏi của những
người Mỹ nói tiếng Pháp kém đến thế.”
“Tôi cứ nghĩ tiếng Pháp của tôi tốt cơ đấy.”
“Không hề.”
Anh quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Chúng tôi
tìm Royce Claridon.”
Bà ta phá lên cười. “Ai thế?”
“Còn là ai khác nữa?” Con mụ này bắt đầu làm anh
phát cáu.
Bà ta không trả lời ngay. Thay vào đó, cái nhìn của
bà ta hướng về phía vài người đang xem sách. Ban
nhạc bên kia phố đã chuyển sang chơi một bản nhạc
khác. Những người khách hàng tiềm năng của bà ta
đang đi đi lại lại.
“Phải trông chừng tất cả bọn họ!” Bà ta lẩm bẩm.
“Bọn họ có thể ăn cắp mọi thứ.”
“Để tôi nói cho chị điều này,” anh nói. “Tôi sẽ mua
tất cả thùng sách này nếu chị trả lời một câu hỏi.”
Lời đề nghị có vẻ hấp dẫn bà ta. “Anh muốn biết