tồn tại. Khi mất vào năm 1917, ông ấy đã hoàn toàn
bị quên lãng. Các thứ giấy tờ và đồ đạc của ông ấy
hoặc là bị ăn cắp, hoặc đã bị phá hủy. Năm 1947,
người tình của ông ấy bán toàn bộ số bất động sản
cho một người tên là Noel Corbu. Người tình đó chết
sáu năm sau đó. Câu chuyện của Saunière, về việc
tìm thấy kho báu khổng lồ của ông ấy, lần đầu tiên
xuất hiện dưới dạng văn bản vào năm 1956. Một tờ
báo địa phương, Tin nhanh miền Nam, in ba kỳ báo
những gì được cho là câu chuyện thật. Nhưng nguồn
của chúng là từ Corbu.”
“Tôi biết chuyện đó,” Stephanie nói. “Ông ta đã tô
hồng mọi chuyện, thêm thắt vào, thay đổi đủ mọi thứ.
Sau này, có nhiều tờ báo khác cũng đăng và dần dần
câu chuyện trở thành một huyền thoại.”
Claridon gật đầu. “Phần bịa ra đã che khuất mất
phần có thật.”
“Ông đang nói đến những tờ giấy da dê à?” Malone
hỏi.
“Một ví dụ tuyệt vời. Saunière không bao giờ tìm
được những tờ giấy da dê ở chỗ giấu trong cái cột
ban thờ. Chưa bao giờ. Corbu và những người khác
đã thêm thắt chi tiết đó vào. Không một ai từng nhìn
thấy những tờ giấy da dê đó, dù cho những gì viết
trên đó đã được in lại trên không biết bao nhiêu
quyển sách, quyển nào cũng làm ra vẻ là mình chứa
đựng một thông điệp mã hóa nào đó. Thật là vớ vẩn,
tất cả những trò đó, và Lars biết.”
“Nhưng Lars đã xuất bản những cái đó trong sách
của mình,” Malone nói.
“Chúng tôi đã nói về chuyện đó. Tất cả những gì
ông ấy nói là: ‘Người ta thích sự bí ẩn.' Nhưng tôi