đã là một câu rất thú vị, nhưng có một số lỗi rõ mồn
một.” Mark nói tiếp. “Các từ scoeculi, anorem, quen,
và cremini bị viết sai. Saunière đã bỏ ra một trăm tám
mươi quan cho việc khắc mấy thứ này, và việc sơn
chúng nữa, vào thời ấy đó là một món tiền rất lớn.
Chúng tôi biết được chuyện đó bởi vì các hóa đơn
vẫn còn tồn tại. Ông ta đã bỏ rất nhiều công sức để
làm lối vào này, nên không thể có chuyện ông ta để
sót mấy lỗi đó được. Sửa chúng cũng hết sức dễ
dàng, vì những chữ đó đều chỉ được sơn lên.”
“Có thể là ông ấy không phát hiện ra.”
“Saunière ư? Ông ấy là người vô cùng kỹ tính.
Không gì qua được mắt ông ta đâu.”
Mark dẫn anh ra khỏi lối vào khi một đoàn khách
du lịch mới bước vào nhà thờ. Họ dừng lại trước một
khu vườn nơi đặt cây cột của người Visigoth và bức
tượng Đức Mẹ Đồng Trinh.
“Những chữ viết phía trên cái cửa không nằm trong
Kinh Thánh. Nó ở bên trong một bài thánh ca do một
người tên là John Tauler viết vào khoảng đầu thế kỷ
mười bốn. Các bài thánh ca thường là các bài nguyện
hoặc thơ được sử dụng trong những lần đọc kinh và
Tauler rất nổi tiếng vào thời của Saunière. Cho nên
rất có thể chỉ đơn giản là Saunière thích câu đó.
Nhưng cũng hơi bất bình thường.”
Malone đồng ý.
“Các lỗi sai có thể rọi thêm chút ánh sáng vào việc
tại sao Saunière lại dùng chúng. Những từ được sơn
là quem cremini, ‘người mà ta tin,’ nhưng từ đó lẽ ra
phải là credidi, thế nhưng Saunière lại để nguyên lỗi
đó. Liệu điều đó có thể có nghĩa là ông ta không tin
vào Người không? Và rồi cái thú vị nhất nữa: Quem