giới hạn sự xâm nhập vào vài giờ các ngày thứ Bảy,
viện lý do các giáo hữu cần nhiều sự cô độc hơn. Cái
đó thì giám mục có thể hiểu được. Gã có ý định khôi
phục rất nhiều cách thức cũ, các cách hành xử đã bị
bỏ bẵng trong một thời gian dài, các nghi lễ đã từng
có thời tách biệt các Hiệp sĩ khỏi tất cả các dòng tu
khác. Và để làm được điều đó, gã cần đóng tất cả các
cánh cửa của tu viện nhiều hơn là thời gian chúng
được mở ra.
Tay giáo hữu được sai vào bên trong ra khỏi nhà
thờ và tiến về phía gã.
“Họ không có ở trong đó,” gã đàn ông nói.
“Con muốn nói gì?”
“Con đã tìm khắp gian chính, phòng để đồ thánh,
các phòng xưng tội. Họ không có ở trong đó.”
Gã không muốn nghe thấy điều đó. “Không có lối
thoát nào khác mà.”
“Thưa Trưởng giáo, họ không có ở trong đó.”
Gã nhìn chằm chằm vào nhà thờ. Tâm trí gã rối
loạn với những suy đoán. Rồi câu trả lời trở nên rõ
ràng.
“Vào đi,” gã nói. “Ta biết chính xác chúng ở đâu
rồi.”
***
Stephanie lắng nghe Royce Claridon nói, không
phải như một người vợ và một người mẹ đang thực
hiện một sứ mệnh quan trọng cho gia đình mình, mà
với tư cách lãnh đạo một cơ quan bí mật của chính
phủ thường ngày phải làm việc với các vấn đề gián
điệp và phản gián. Có cái gì đó không ổn. Sự xuất