Stephanie tiến lên phía trước, mặt lộ rõ vẻ căng
thẳng. “Chính đó là cái mà cuộc đời ông ấy đã cảnh
báo. Những động cơ đáng nghi ngờ, sự trung thành
không ổn định, giả dối.”
“Tôi phản đối điều đó.” Thorvaldsen nhìn chằm
chằm vào bà. “Đặc biệt là kể từ khi Cassiopeia trông
coi bảo vệ luôn cả hai người nữa.”
Về điểm đó Malone không thể cãi lại được. “Lẽ ra
ông phải nói cho chúng tôi biết.”
“Để làm gì cơ chứ? Như tôi còn nhớ, cả hai người
đều có ý định đi sang Pháp - đặc biệt là bà,
Stephanie. Vậy có thể làm gì đây? Thay vào đó, tôi
đã để cho Cassiopeia có mặt, trong trường hợp các
bạn cần đến cô ấy.”
Malone không có ý định chấp nhận cách giải thích
lỏng lẻo đó. “Thêm nữa, lẽ ra ông đã có thể cung cấp
thông tin cho chúng tôi về Raymond De Roquefort,
người mà rõ ràng cả hai người đều biết rõ. Thay vì
đó, chúng tôi lại mù tịt về hắn ta.”
“Không có gì nhiều để nói đâu,” Cassiopeia nói.
“Khi Lars còn sống, tất cả các giáo hữu cũng đều
theo dõi ông ấy. Tôi chưa bao giờ thực sự có liên hệ
gì với De Roquefort cả. Điều đó chỉ xảy ra trong vài
ngày vừa qua thôi. Những gì tôi biết về hắn ta cũng
chỉ ngang bằng với mọi người thôi.”
“Vậy thì làm cách nào mà cô biết trước được các
hành động của hắn ở Copenhagen?”
“Tôi có biết đâu. Chỉ đơn giản là tôi đi theo hai
người.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy sự có mặt của cô ở
đó.”
“Tôi rất biết những việc mình làm.”