“Chắc chắn là có một phần.” Nhưng hoàn toàn
không, anh nghĩ, khi nhìn xuống dưới và thấy một
chiếc xe ngựa kéo đang đi qua một khoảng đất khô
cằn về phía dãy tường.
“Công việc ngày hôm nay được làm là để dành cho
khách tham quan,” cô nói, nhận ra vẻ chú ý của anh.
“Một phần của vở kịch. Chúng tôi sẽ quay trở lại với
công việc xây dựng nghiêm túc vào ngày mai.”
“Cái bảng ngoài kia viết là sẽ phải mất ba mươi
năm mới hoàn thành được.”
“Dễ thế thật.”
Cô nói đúng. Cô có rất nhiều điểm đặc biệt.
“Tôi đã cố tình để lại quyển nhật ký của Lars cho
De Roquefort tìm được ở Avignon đấy.”
Câu nói làm anh cảm thấy bị chấn động. “Tại sao?”
“Henrik muốn nói chuyện riêng với hai mẹ con nhà
Nelle. Chính vì thế mà chúng ta ở đây. Ông ấy cũng
nói rằng ông là một người trọng danh dự. Tôi tin rất ít
người trên đời này, nhưng Henrik là một trong số đó.
Vì vậy tôi tin từng lời ông ấy nói và sẽ nói cho anh
những điều mà không ai khác biết được.”
***
Mark lắng nghe Henrik Thorvaldsen giải thích. Mẹ
anh cũng có vẻ rất quan tâm, nhưng Geoffrey chỉ đơn
giản là nhìn chăm chăm xuống bàn, mắt gần như
không chớp, như thể đang ở trạng thái xuất thần.
“Đã đến lúc bà cần phải hiểu được toàn bộ những
gì mà Lars tin vào,” Henrik nói với Stephanie. “Trái
ngược với những gì mà bà từng nghĩ, ông ấy không
phải là một kẻ chăm chăm đi tìm kho báu đâu. Một