quanh. Geoffrey vẫn đeo cái túi đựng hai quyển sách,
cho nên trông họ rất giống hai người leo núi đi dạo
vào buổi chiều. Những con bồ câu bay vòng vòng
phía trên đám mái ngói bằng đá slate
chập chờn trên ngọn gió đang thổi lồng lộn qua các
khe đá, thứ gió đang đẩy những đám mây dạt về phía
Bắc phía trên những ngọn núi. Không một bóng
người.
Một con đường rải sỏi dẫn từ quảng trường được
chăm sóc cẩn thận và điểm xuyết bằng những tia
nắng. Tiếng chân gõ cồm cộp báo hiệu sự xuất hiện
của một con dê núi, rồi nó lại biến mất ở con đường
phía bên kia. Mark mỉm cười. Cũng giống như nhiều
nơi khác trong vùng, đây không phải là một nơi đông
người.
Một đống đổ nát của một vinh quang nào đó xa xưa
nằm ở nhà thờ, phía cuối quảng trường. Mấy bậc tam
cấp hẹp dẫn lên một cánh cửa kiểu La Mã. Dù vậy,
bản thân tòa nhà lại mang dáng dấp Gothic nhiều
hơn, tháp chuông của nó là một hình bát giác kỳ cục
khiến Mark ngay lập tức chú ý. Anh không nhớ đã
nhìn thấy cái gì tương tự trong vùng. Kích thước
khổng lồ của nhà thờ nói lên rất nhiều điều về sự giàu
có và quyền lực.
“Thật thú vị vì một cái làng nhỏ thế này lại có nhà
thờ to đến thế,” Geoffrey nói.
“Ta đã nhìn thấy nhiều cái tương tự rồi. Năm trăm
năm trước, đây là một trung tâm thương mại lớn. Vì
vậy có nhà thờ là chuyện tất nhiên.”
Một cô gái trẻ xuất hiện. Những đốm tàn nhang
khiến cô có dáng vẻ của một cô gái nông dân. Cô