KHO BÁU CỦA CÁC HIỆP SĨ ĐỀN THỜ - Trang 560

“Tại sao chúng ta không cứ coi là Henrik nói sự

thật nhỉ,” Cassiopeia nói. Kể từ đầu cuộc tranh cãi, cô
đã im lặng một cách bất bình thường. “Và đi lên đó
thôi. Trên núi trời tối nhanh lắm. Tôi thực sự muốn
xem ở trên đó có gì.”

Malone đồng ý. “Cô ấy nói đúng. Chúng ta đi thôi.

Cãi cọ để lại sau cũng được.”

Cuộc leo núi mất mười lăm phút và đòi hỏi phải có

tinh thần vững vàng và bước đi không trượt ngã. Họ
đi theo hướng mà tu viện trưởng đã chỉ và cuối cùng
cũng nhìn thấy đám đổ nát vươn lên, chênh vênh như
một cái tổ, tòa tháp hình vuông nằm kề sát miệng
vực. Con đường kết thúc cách đống đổ nát khoảng
nửa dặm và mất thêm mười phút nữa cho lối đi men
theo những tảng đá lớn điểm xuyết cỏ xạ hương phía
dưới một trảng đất trồng những cây thông lớn.

Họ bước vào chỗ đó.
Khắp nơi là các dấu hiệu của sự bỏ bê. Những bức

tường dày trống trơn và Malone để những ngón tay
của mình chạy lướt đi trên bề mặt đá granit màu ghi-
xanh, những tảng đá hẳn được lấy từ trên núi xuống
và được những bàn tay kiên nhẫn chế tác lại. Nơi
trước đây từng là một gallery lớn mở thẳng lên trời
với những cây cột và chữ viết trên đó đã bị hàng thế
kỷ thời tiết và ánh sáng làm mờ đi đến không thể
phân biệt được chữ nào với chữ nào nữa. Rêu, dương
xỉ, và cỏ phủ rậm rạp đầy mặt đất, cái sàn nhà bằng
đá đã từ lâu biến thành cát. Những con châu chấu cất
tiếng kêu rả rích nặng nề.

Những căn phòng không còn được phân định rõ rệt

nữa, vì mái nhà và phần lớn các bức tường đã đổ sụp,
nhưng vẫn còn nhận ra được từng khoang phòng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.