“Chúng tôi phải tin điều đó à,” Stephanie hỏi.
“Tôi không thèm quan tâm đến chuyện các vị có tin
tôi hay không. Mới một lúc trước tôi còn chưa biết gì
hết cả.”
“Thế thì ông định giải thích thế nào đây?” Malone
hỏi.
“Tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói rằng Lars đã
vay tôi một trăm bốn mươi nghìn đôla ba tháng trước
khi chết. Ông ấy chưa bao giờ nói sẽ dùng tiền đó
làm gì và tôi cũng không hỏi.”
“Ông đưa số tiền đó cho ông ấy mà không hỏi gì
hết?” Stephanie hỏi.
“Ông ấy cần số tiền đó, nên tôi đã đưa. Tôi tin ông
ấy.”
“Tu viện trưởng trong làng nói người mua đã mua
lại khu vực đó từ chính quyền địa phương. Bản thân
họ cũng muốn thoát khỏi đống đổ nát nhưng chỉ có ít
người muốn mua, vì chỗ đó ở trên núi và tình trạng
thì thảm hại. Nó đã được đem bán đấu giá ở St.
Agulous này.” Mark nhìn thẳng vào mặt Thorvaldsen.
“Ông đã đặt tiền rất cao. Vị cha xứ biết bố tôi và nói
rằng ông ấy không đứng ra đặt giá.”
“Vậy thì Lars đã nhờ ai đó đứng ra thay mặt ông
ấy, bởi vì đó không phải tôi. Rồi ông ấy đề tên tôi để
che giấu việc của mình. Lars bị ám ảnh khá nặng.
Nếu tôi sở hữu chỗ đó và biết điều ấy, thì đêm qua tôi
đã nói rồi.”
“Không nhất thiết,” Stephanie lẩm bẩm.
“Xem này, Stephanie. Tôi không hề sợ bà hay bất
kỳ ai ở đây. Tôi không bị buộc phải giải thích. Nhưng
tôi coi tất cả đều là bạn tôi, nên nếu tôi sở hữu chỗ đó
và biết điều ấy, thì tôi đã nói rồi.”