bắt đầu chú ý đến sàn nhà. Nhiều ô đá đã bị mất,
những gì còn lại nát bấy và hình thù nham nhở,
nhưng anh vẫn nhìn ra được khoảng sàn. Một loạt
những ô vuông, bao bọc bởi một đường viền đá hẹp,
chạy từ phía trước về phía sau và từ trải sang phải.
Anh đếm. Trong một trong những ô vuông lớn có
đường viền anh đếm được bảy phiến đá ngang, chín
phiến dọc. Anh đếm các phần khác. Đều vậy hết. Và
cứ thế mãi.
“Sàn nhà được xếp theo hai số bảy và chín,” anh
nói với họ.
Mark và Henrik đi về phía ban thờ, cả họ cũng
đang đếm. “Và có chín phần từ cửa sau đến chỗ ban
thờ,” Mark nói.
“Bảy ở chiều ngang,” Stephanie nói, cũng đã đi đến
ô vuông lớn cuối cùng gần một bức tường bao.
“Được rồi, có vẻ như là chúng ta đã đến đúng chỗ
đấy,” Malone nói. Anh lại nghĩ đến dòng chữ: Cầu
nguyện để đến. Anh nhìn lên những từ tiếng Pháp
loang lổ trên tường, rồi nhìn xuống sàn nhà. Những
con ong tiếp tục bay vù vù gần ban thờ. “Mang đèn
pin và máy phát điện vào đây đi. Chúng ta cần phải
nhìn rõ.”
“Tôi nghĩ là chúng ta cũng sẽ phải ở lại đây đêm
nay đấy,” Cassiopeia nói. “Nhà trọ gần đây nhất cách
đây ba mươi dặm về phía Đông, ở Elne. Chúng ta sẽ
phải ở lại thôi.”
“Có đồ ăn không?” Malone hỏi.
“Có thể mua được,” cô nói. “Elne là một làng khá
lớn. Chúng ta có thể mua những thứ cần thiết mà
không gây chú ý. Nhưng tôi không muốn đi khỏi
đây.”