“Có vẻ như là đã có ai đó làm việc ấy rồi.”
Anh nhìn chăm chăm theo luồng ánh sáng ngọn
đèn của De Roquefort và nhìn thấy một chồng sách
tung tóe trên mặt đất. Những mẩu giấy nhỏ nằm
vương vãi như thể được giật ra từ một đám cháy.
“Lại là Saunière,” anh nói. “Phải mất hàng năm
mới lọc ra được những gì hữu ích từ đó. Và cũng có
thể đặt giả định là trong đó không có gì để mà tìm
kiếm cả. Ngoài một giá trị lịch sử nào đó, rất có thể
chúng là vô dụng.”
“Chúng là của chúng ta.”
Vậy thì sao nào, anh nghĩ. Nhưng trong óc anh
đang loang loáng những khả năng. Saunière đã đến
nơi này. Không còn phải nghi ngờ gì nữa. Căn phòng
chứa kho báu là nguồn cung cấp tài sản cho ông ta -
hẳn là hồi đó việc thỉnh thoảng quay lại đây lấy vàng
và bạc thỏi không gặp phải khó khăn gì. Tiền vàng và
tiền bạc thì có thể gây ra nghi vấn. Nhân viên ngân
hàng và thợ kim hoàn rất có thể muốn biết nguồn gốc
của chúng. Nhưng kim loại quý nguyên chất thì vẫn
còn là loại tiền tệ lưu thông rộng rãi cho đến đầu thế
kỷ hai mươi, khi nhiều nền kinh tế vẫn sử dụng tiền
vàng và tiền bạc.
Tu viện trưởng còn đi một bước xa hơn nữa. Ông ta
đã sử dụng tiền để xây dựng một nhà thờ chứa đựng
rất nhiều lời gợi ý chỉ dẫn đến điều gì đó mà rõ ràng
là Saunière tin tưởng. Điều gì đó mà ông ta chắc chắn
đến mức dám phô bày ra. Bằng dấu hiệu này ngươi
sẽ chiến thắng nó, dòng chữ khắc đó không chỉ có ở
đây, ngầm dưới đất, mà còn có ở nhà thờ Rennes.
Anh mường tượng lại những từ được sơn ngay ở lối
vào nhà thờ đó: Ta đã chiêm ngưỡng vương quốc của