này? Thậm chí nó còn không nói về Rennes le
Château.”
“Đó là chìa khóa cho tất cả mọi chuyện.”
“Làm thế nào mà một quyển sách không chút đáng
giá, mới được hơn một trăm năm mươi năm, lại có
thể là chìa khóa cho tất cả mọi chuyện được?”
“Rất nhiều khi cái đơn giản nhất lại là quan trọng
nhất.”
Hansen với tay lấy thuốc lá. “Lars là một người rất
lạ. Tôi chưa bao giờ hiểu rõ ông ấy. Ông ấy bị ám ảnh
nặng với tất cả những thứ thuộc về Rennes đó. Ông
ấy thích chỗ đó. Thậm chí còn tìm kiếm xung quanh
nơi đó. Tôi đến một lần rồi. Ảm đạm vô cùng.”
“Lars có nói là tìm ra cái gì đó không?” De
Roquefort lại liếc nhìn gã vẻ ngờ vực.
“Như là gì?”
“Đừng tỏ ra ranh mãnh. Tôi không thích đùa đâu.”
“Hẳn ông cũng phải biết điều gì đó, nếu không ông
đã không ở đây.” Hansen cúi người để bỏ mẩu thuốc
lá vào gạt tàn. Nhưng tay lão vẫn đi tiếp, thẳng đến
chỗ một ngăn kéo mở ở cái bàn bên, và một khẩu
súng hiện ra. Một trong hai gã đàn ông của De
Roquefort đá văng nó đi khỏi tay lão buôn sách.
“Điên rồ thật,” De Roquefort nói.
“Cút đi!” Hansen gào lên, xoa tay.
Điện đàm ở cổ tay De Roquefort lên tiếng, và một
giọng nói cất lên: “Một người đàn ông đang lại gần.”
Ngưng một lúc. “Đó là Malone. Đi thẳng đến hiệu
sách.”
Thật là bất ngờ, nhưng cũng có thể là đã đến lúc
gửi một thông điệp thật rõ ràng rằng đây không phải
là chuyện của Malone. Gã ra hiệu cho hai tên thuộc