lấy một vị trí phòng thủ ngay bên trong hành lang, gần bục phát biểu nơi
các thương gia đã từng mang các thứ đồ của mình đến để bày.
“Được rồi,” De Roquefort hét to. “Cha được tôi chăm lo đầy đủ. Đổ máu
thế này có cần thiết không?”
“Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào cha,” Giám quản nói.
“Tôi cứ nghĩ lời thề của cha là quý giá. Cha không có nghĩa vụ tuân lệnh
Trưởng giáo của cha à? Tôi đã ra lệnh cho cha phải ở chỗ của cha.”
“Cha đã nói vậy à? Tôi quên mất chuyện đó rồi.”
“Thật là thú vị vì có vẻ như là cha chỉ tuân theo một số luật lệ, và chúng
tôi phải tuân theo một luật lệ khác vậy. Ngay cả như vậy, chúng ta không
thể nói chuyện với nhau được à?”
Ông suy nghĩ đến vẻ lịch sự đó. “Cha đề nghị điều gì?”
“Tôi cho rằng cha đang định đi trốn. Buổi kinh chính ngọ có vẻ như là
thời điểm thích hợp nhất, nên tôi đã đợi sẵn. Cha thấy đấy, tôi biết cha rất
rõ. Mặc dù vậy, đồng minh của cha làm tôi ngạc nhiên đấy. Rất nhiều can
đảm và lòng trung thành ở đó. Tôi muốn cả hai người đứng về phía tôi.”
“Và để làm gì?”
“Chúng tôi chấn chỉnh số phận của chúng ta, thay vì cản trở nỗ lực đó.”
Có điều gì đó không ổn. De Roquefort đang lừa bịp. Và ông ta đang câu
thời gian. Ông nhìn quanh.
Một người đàn ông cầm súng đang chạy quanh góc tường, cách đó năm
mươi feet. Geoffrey cũng nhìn thấy gã. Giám quản bắn một phát vào phần
dưới cái áo choàng của gã đàn ông. Ông nghe tiếng đạn đập vào da thịt và
tiếng la hét khi gã đàn ông ngã xuống sàn nhà. Cầu Chúa tha tội cho ông.
Luật cấm làm hại lẫn nhau giữa những người Công giáo. Nhưng không có
lựa chọn nào cả. Ông phải trốn thoát khỏi cái nhà tù này.
“Đến đây đi,” ông nói.
Geoffrey chạy trước và họ lao đi, nhảy qua người giáo hữu đang rên rỉ
đau đớn.
Họ chạy qua góc tường. Những tiếng bước chân chạy rầm rập sau lưng
họ.
“Cha hy vọng rằng con biết việc mà chúng ta đang làm,” ông nói với