Geoffrey.
Họ rẽ thêm một lần nữa. Geoffrey dừng lại ở một cánh cửa mở hé và họ
luồn vào trong, nhẹ nhàng đóng nó lại sau lưng. Một giây sau, tiếng bước
chân chạy qua rồi im lặng dần trở lại.
“Con đường này dẫn đến phòng tập. Họ sẽ phải mất nhiều thời gian để
biết rằng chúng ta không có ở đó,” anh nói.
Họ quay trở ra, ngạt thở vì hồi hộp, và chạy về phía phòng tập, nhưng
thay vì rẽ phải ở một ngã ba, họ lại rẽ trái, về phía phòng ăn.
Ông đang tự hỏi tại sao những phát súng không thu hút sự chú ý của các
giáo hữu khác. Nhưng tiếng nhạc trong nhà thờ nhỏ vẫn rất to, khiến cho
mọi âm thanh bên ngoài những bức tường đều rất khó có thể nghe thấy.
Thêm nữa, nếu De Roquefort đã đoán trước được rằng ông sẽ chạy trốn,
hẳn là sẽ có thêm các giáo hữu đợi sẵn họ ở những nơi khác.
Những cái bàn và ghế dài trong phòng ăn không có một bóng người.
Mùi xào nấu tỏa ra từ trong bếp. Ở hốc tường dành cho diễn giả khoét vào
tường cao khoảng ba feet, một giáo hữu mặc áo choàng dài đang đứng, tay
cầm một khẩu súng trường.
Giám quản lăn xuống dưới một cái bàn, dùng bọc vải của mình làm
đệm, và Geoffrey tìm chỗ trốn bên dưới một cái bàn khác.
Một viên đạn bắn thẳng xuống mặt bàn gỗ sồi.
Geoffrey lăn ra và bắn hai phát, một trong số đó trúng được vào kẻ tấn
công họ. Người đàn ông loạng choạng, rồi rơi xuống khỏi hốc tường.
“Con đã giết anh ta rồi à?” Giám quản hỏi.
“Con hy vọng là không. Con nghĩ là đã bắn trúng vai.”
“Chắc là nặng hơn đấy.”
“Giờ thì quá muộn rồi.”
Họ đứng dậy. Nhiều người chạy từ trong bếp ra, tất cả đều đeo tạp dề.
Nhóm làm bếp. Không phải là một mối lo.
“Quay trở lại trong đó đi,” Giám quản hét lên, và không ai dám bất tuân.
“Thưa Giám quản,” Geoffrey nói, giọng đầy vẻ bồn chồn. “Đi thôi.”
Họ rời khỏi phòng ăn qua một lối đi khác. Tiếng người nói phía sau lưng
họ, cùng với tiếng đế giày da nện lên nền đá. Việc bắn vào hai giáo hữu có