thẳng về phía trước.
***
Stephanie nghe tiếng Malone gọi tên mình. Nhờ trời, anh vẫn không bao
giờ quản ngại thân mình như thế. Bà vẫn ở trong Magi Chapel, trốn đằng
sau một ngôi mộ đá màu đen. Bà nghe thấy những tiếng súng nổ và nhận ra
là Malone đang làm tất cả những gì anh có thể, nhưng anh phải đối mặt với
nhiều người, ít nhất là một mình chống lại ba người khác. Bà cần phải giúp
anh, nhưng liệu bà có thể làm gì đây? Bà không mang súng. Ít nhất thì bà
cũng cần cho anh biết là bà vẫn ổn. Nhưng trước khi cất được tiếng trả lời,
qua một hàng lưới sắt cầu kỳ khác mở vào nhà thờ, bà nhìn thấy Bernard,
súng khư khư trong tay.
Nỗi sợ hãi tóm chặt lấy cơ bắp của bà và nhấn chìm tâm trí bà vào một
sự hoảng loạn hiếm có.
Gã bước vào điện thờ.
Malone chạy vòng quanh dàn đồng ca. Đám đông vẫn đổ dồn ra khỏi
nhà thờ, những tiếng nói hoảng sợ, chối tai. Chắc chắn là đã có người gọi
cảnh sát. Anh chỉ cần giữ chân được các gã đàn ông kia cho đến khi họ tới
nơi.
Anh ngoặt lại lối đi và nhìn thấy một trong hai gã đàn ông mà anh đã
bắn trúng đang giúp gã còn lại ra khỏi nhà thờ theo lối cửa sau. Kẻ nổ phát
súng đầu tiên đã biến mất.
Điều này khiến anh cảm thấy lo lắng.
Anh bước chậm lại và giương súng lên sẵn sàng.
***
Stephanie cứng đờ người vì sợ. Bernard còn cách bà hai mươi feet.
“Tôi biết bà đang ở đây,” ông ta nói bằng một giọng sâu, khàn. “Người
cứu bà đã tới, nên tôi không còn thời gian để thỏa thuận với bà nữa. Bà biết
cái mà tôi muốn. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Viễn cảnh không có gì hấp dẫn.