Stephanie. “Đại sứ quán Mỹ xác nhận danh tính và vị trí của bà ở Bộ Tư
pháp. Tôi đang chờ ý kiến từ Bộ Nội vụ của chúng tôi.” Ông quay sang
bên. “Còn ông, thưa ông Malone, lại là một chuyện khác. Ông tạm trú ở
Đan Mạch và làm chủ hiệu sách.” Ông chìa khẩu súng ra. “Luật pháp của
chúng tôi không cho phép mang vũ khí, chưa nói đến chuyện sử dụng nó
trong nhà thờ lớn quốc gia của chúng tôi - một Di sản Thế giới.”
“Tôi chỉ thích vi phạm những thứ luật lệ quan trọng nhất,” anh nói,
không để cho người đàn ông nghĩ là đã nắm được anh.
“Tôi thích sự hài hước, thưa ông Malone. Nhưng đây là một chuyện
nghiêm trọng. Không phải cho tôi, mà là cho ông.”
“Các nhân chứng có nói rằng còn có ba gã đàn ông khác đã nổ súng
trước không?”
“Chúng tôi đã có các miêu tả. Nhưng có vẻ như là bọn họ đã đi rồi. Còn
ông thì đang ở đây.”
“Thanh tra,” Stephanie nói. “Tình huống xảy ra liên quan đến tôi, chứ
không phải là ông Malone.” Bà liếc nhìn anh. “Ông Malone có thời đã làm
việc cho tôi và nghĩ rằng tôi cần đến sự trợ sức của anh ấy.”
“Có phải bà muốn nói là sẽ không có đọ súng nếu không có sự can thiệp
của ông Malone?”
Viên thanh tra nêu lời nhận xét với vẻ khó chịu lộ rõ. Malone tự hỏi
không biết Stephanie định làm gì. Nói dối không phải mặt mạnh của bà,
nhưng anh quyết định không đối đầu với bà trước.
“Có phải bà ở trong nhà thờ để lo việc chính thức cho chính phủ Mỹ
không?” Viên thanh tra hỏi bà.
“Cái đó thì tôi không thể nói được. Ông cũng hiểu đấy.”
“Công việc của bà liên quan đến những hoạt động không thể được đem
ra bàn luận à? Tôi nghĩ bà là một luật sư chứ?”
“Tôi là luật sư. Nhưng đơn vị của tôi thường xuyên liên quan đến những
vụ việc thuộc tầm an ninh quốc gia. Trên thực tế, đó là mục tiêu tồn tại
chính của chúng tôi.”
Viên thanh tra không có vẻ bị ấn tượng. “Việc của bà ở Đan Mạch là gì,
thưa bà Nelle?”