KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 188

Tống Vực nhân cơ hội đi tới, vỗ vỗ sau lưng Mục Táp, tỏ vẻ tán

thành:“Táp Táp nói đúng đấy mẹ. Cũng do ngày thường tụi con lơ là,
không chú ý quan tâm mẹ nhiều hơn. Sau này, tụi con sẽ rút kinh nghiệm.”

Bà Tống hài lòng, cười híp cả mắt.

Mạc Tử Tuyền làm thủ tục xong quay về, giúp bà Tống choàng khăn

quàng cổ, và bón thêm nước ấm.

“Lần này thật sự cảm ơn chị dâu rất nhiều. Chị đã tận tâm tận lực

trông nom mẹ. Nhìn chị mà em tự cảm thấy xấu hổ.” Mục Táp ngượng
nghịu và chân thành bày tỏ.

Mạc Tử Tuyền vặn nắp bình giữ nhiệt, thả chai nước vô, tươi cười đáp

trả:“Không có gì đâu em. Từ lâu, chị đã xem mẹ như mẹ đẻ của mình. Lúc
mười mấy tuổi, mẹ nhận chị làm con nuôi. Từ đấy, chị luôn bên mẹ như
hình với bóng. Vì thế, chị hiểu tường tận tính cách và thói quen của mẹ,
nên để chị chăm bẵm mẹ là hợp lí nhất, đổi người nào cũng không ổn.”

Mục Táp lặng thinh nghe chị ta nói, vẻ mặt dần đăm chiêu.

Tống Vực lái xe chở bà Tống và Mạc Tử Tuyền về Tống gia, rồi đưa

Mục Táp tới công ty. Dọc đường đi, Mục Táp luôn bảo trì trạng thái trầm
mặc, tầm mắt thủy chung hướng bên ngoài cửa kính, mơ màng như có điều
tư lự.

“Nghĩ gì thế em?” Tống Vực thấy cô thơ thơ thẫn thẫn, bèn lên tiếng

hỏi.

‘Không ạ.” Mục Táp ngửa người ra sau, dựa thành ghế, thở dài một

hơi và nói, “Xem ra, em cần học tập chị dâu rất nhiều…… Anh nói thử coi,
sao chị ấy lại hoàn mỹ đến thế nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.