nổ tung nổ tóe. Mọi suy nghĩ liền trì trệ, cả người như chới với giữa mép bờ
vực thẳm.
Càng tồi tệ hơn, người ôm cô ta ra khỏi thang máy là hai anh thợ sửa
chữa lạ huơ lạ hoắc. Mà ở bên ngoài, các đồng nghiệp xúm xít vây quanh,
tận mắt chứng kiến tình cảnh thê thảm của cô ta. Giờ thì hay rồi, cô ta trở
thành nhân vật chính trong những lời đồn đãi miên man không dứt của mấy
“ông bà tám” hạng nặng. Mọi người đều rỉ tai nhau ‘bài vè’ về cô thực tập
sinh mới vào công ty. Chuyện xoay quanh cô gái này thì kể hoài cũng khó
hết. Nào là gây gỗ với tổ trưởng tổ thiết kế, trước mặt mọi người phát ngôn
bừa bãi, chả biết tôn trọng lớn nhỏ, hùng hùng hổ hổ bỏ thẳng về nhà.
Nhưng ngày hôm sau lại lấm lét vác mặt đến công ty. Im ắng được vài ngày
thì tiếp tục tranh cãi với đồng nghiệp cùng tổ. Giờ thì làm nên ‘chiến tích
vẻ vang’ – sẩy thai trong thang máy ……
Đến mức này thì thể diện coi như mất hết ráo, nhưng điều khiến bà
Kiều Tuệ Tuệ bồn chồn, nôn nóng là thái độ của bà Cảnh. Sau khi sự việc
xảy ra, bà ta chỉ gọi cuộc điện thoại mang tính chất an ủi. Bà Kiều là người
tiếp điện. Hai bà khách khí qua lại hồi lâu. Bà Cảnh bày tỏ mong muốn
Mục Kiều sớm hồi phục sức khỏe lẫn tinh thần, chuyện không vui hãy để
nó qua đi, và nếu phía Mục gia có cần hỗ trợ, cứ thẳng thẳng yêu cầu.
Kiều Tuệ Tuệ lịch sự nói cảm ơn bà ta, đồng thời ý thức được sự trách
móc ngấm ngầm ẩn sau những lời nói khách sáo, chân thành. Bà đoán đại
khái ý tứ của bà Cảnh là, chê bai Mục Kiều sao mà khờ khạo, cẩu thả quá
vậy. Mang thai hơn một tháng mà ngờ nghệch chẳng biết cái gì. Thôi thì
con gái nhỏ tuổi có thể châm chước bỏ qua. Nhưng người làm mẹ cũng thế
luôn à? Kinh nghiệm làm vợ, làm mẹ hơn hai mươi năm vứt đi đâu cả rồi?
Lần đầu mang thai, lại bất cẩn sảy thai trong tình trạng đó, sau này sẽ để lại
hậu quả nghiêm trọng, gia đình bà có biết hay không?….
……