KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 214

chuyện cần nói riêng với chị hả?”

“Không ạ.” Mục Táp mỉm cười,“Em vào đây vì muốn phụ giúp chị

thôi.”

“Chị tự làm được mà.” Mạc Tử Tuyền đáp,“Chị làm mấy việc này

hằng ngày, đã sớm thành thói quen, nên không thấy mệt nhọc hay vất vả gì
hết. Em cứ ra ngoài, trò chuyện với mẹ đi.”

Mục Táp “Vâng” một tiếng, rồi xoay người ra ngoài.

Lúc dùng trà, hưng phấn của bà Tống vẫn không suy giảm, bà kể

chuyện một người bạn của bà vừa mới có hai thằng cháu sinh đôi, vừa trắng
lại vừa mềm, nhìn y như cục bột nhỏ. Lúc đi đầy tháng hai đứa, bà cảm
thấy rất thích chúng, nên nhận làm cháu nuôi.

Bà kể câu chuyện này là có hàm ý sâu xa.

Tống Vực đặt tay trái lên đùi, miệng cười tao nhã. Nghe bà Tống kể

xong, anh liền đáp: “Đúng nhỉ! Trong nhà có đứa con nít sẽ náo nhiệt hơn
nhiều.”

Mạc Tử Tuyền nghe vậy, đặt tách trà trong tay xuống bàn, tiếp sau

dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, vẻ mặt tự nhiên, không biểu cảm.

Song, Mục Táp lại nhìn thấy hai đầu chân mày của chị ta khẽ nhíu.

Bà Tống hào hứng nói: “Đúng đấy đúng đấy! Tụi con còn trẻ nên

không biết đâu. Người già chỉ có duy nhất thú vui là được ôm cháu chơi
đùa. Ngày trước, mẹ không cảm nhận được hết niềm vui sướng ấy. Nhưng
khi tự tay bồng bế mấy đứa bé, trái tim như tan chảy, chân chính nếm vị
hạnh phúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.