KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 232

ở Mục gia hôm nay, không đau đớn như cô vẫn tưởng. May thay, bên cạnh
cô còn có anh.

Ngoại trừ mẹ, anh là người đầu tiên gọi cô là ‘cục cưng’.

Bao tủi hờn thoắt tan thành mây khói, Mục Táp khụt khịt hai cánh

mũi, phì cười:“Anh xem em là trẻ con thiệt hả?”

“Em không giống trẻ con ư?” Tống Vực trêu,“Mọi vui buồn đều thể

hiện hết trên khuôn mặt, nào che giấu được ai?”

“Anh muốn biết không? Nguyên nhân em khó chịu đấy.”

‘Đương nhiên.” Tống Vực vuốt ve đỉnh đầu cô: “Đây là quyền lợi của

anh.”

Mục Táp ôn tồn thuật lại chuyện xảy ra buổi ban trưa cho anh nghe.

Dĩ nhiên, cô lược bỏ việc Cảnh Chí Sâm mạo phạm mình.

“Em sai rồi phải không anh?” Mục Táp hỏi.

Tống Vực ngẫm nghĩ rồi nhận xét:“Việc này tương đối nhạy cảm. Dẫu

em nói hay không, bọn họ đều dựa theo cảm tính để phán xét em. Vì thế,
em không cần bận tâm cách nhìn, cách đánh giá phiến diện, chủ quan của
họ. Thấy cần thì nói, không cần thì im, em cứ hành động theo suy nghĩ của
mình.”

Mục Táp nghiêm túc suy ngẫm lời anh nói.

Tống Vực thình lình cất tiếng cười, tay anh nâng cằm cô, thì thào hỏi

:“Tại sao hai chị em em đều thích tên Cảnh Chí Sâm kia. Hắn tốt lắm à?”

“Đã là quá khứ.” Mục Táp thản nhiên kể,“Tốt nghiệp xong, em liền

gia nhập Duy Cách. Ban đầu em nhận chức trợ lí giám đốc phòng thị
trường. Ông sếp đó hà khắc lắm cơ. Ngày nào cũng soi mói, phê bình năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.