Bước chân Mục Táp bất chợt sững lại, cô hít sâu một hơi, rồi tiếp tục
tiến lên, đi tới cửa.
Bên trong, khoảng mười vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh bất động, xếp thành
hình bán nguyện, chính giữa là Tống Vực và Mạc Tử Tuyền. Từ góc độ
đứng của Mục Táp, ánh mắt cô vừa vặn đối diện tấm lưng anh.
Cả người Mạc Tử Tuyền nép sát vô lòng Tống Vực. Một tay chị ta run
rẩy đặt trên vai anh, tay kia mềm mại không xương quẩn quanh lồng ngực
anh. Toàn thân chị ta run bần bật, sắc mặt trắng bệch, luôn mồm gọi tên
anh.
Hương trà vấn vít khắp gian phòng, pha lẫn cùng lớp bụi bay lượn lờ
xung quanh. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi, dát lớp áo màu vàng mỹ lệ,
thướt tha quanh thân hai người.
Mái tóc Mạc Tử Tuyền như thác nước đổ dài, che khuất nửa khuôn
mặt. Hình ảnh mỹ nữ rúc vào lòng tuấn nam, thoạt nhìn rất động lòng
người. Váy tím lượt là đan luồn vào lớp quần tây phẳng phiu. Tư thế hai
người nhìn qua…vô cùng thân mật. Bóng hình hai người đổ xuống sàn nhà,
giao chồng lên nhau, như thể cảnh phim đen trắng, chiếu đôi tình nhân trao
nhau cái ôm mùi mẫn.
“Tống Vực, may mắn cậu đã tới. Nếu không…chị không dám nghĩ
đến hậu quả.” Mạc Tử Tuyền sợ sệt thỏ thẻ. Giọng nói chị ta hàm chứa sự
lưu luyến cùng ỷ lại, ngâm nga than vãn“Vữa nãy, chị luôn tự trấn an mình,
bắt mình phải giữ bình tĩnh, phải cố gắng chịu đựng, chắc chắn cậu sẽ đến.
May thay, cậu thật sự đã xuất hiện. Tống Vực ……” Chị ta đột nhiên ngậm
miệng, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Bởi chị ta nhìn thấy Mục Táp đứng trước cửa.
Ánh mắt hai người phụ nữ chiếu thẳng nhau.