giá, dám đánh đổi, chẳng ngại đương đầu sóng to gió lớn. Ngược lại, bố
yếu đuối hơn mẹ con nhiều.” Ông Mục Chính Khang thả hồn về quá
khứ,“Đoạn thời gian đó, ngày nào bố cũng kiếm chuyện, gây gỗ liên miên.
Bố chán ghét cái cách bà ấy vùi đầu vào sự nghiệp, lơ là, bỏ mặc chồng và
gia đình. Bố độc đoán bắt bà ấy từ bỏ sự nghiệp, chuyên tâm làm bà nội trợ
bình thường. Đương nhiên, bà ấy hữu tâm vô lực.”
“Rất nhiều người nhìn bà ấy bằng ánh mắt kì thị, khinh miệt. Họ bảo
bà ấy chẳng khác nào quái nhân. Bố vô tình nghe được, ma xui quỷ khiến
lại cảm thấy họ đúng. Bố tự hỏi, quanh đi ngoảnh lại, phụ nữ an phận thủ
thường làm hậu phương cho chồng có mà đầy ra đường, cớ sao bà ấy không
làm được. Bố chả cần người vợ nổi danh là nhà khoa học quốc gia. Gì mà
tín ngưỡng, gì mà khát khao cống hiến, buồn cười, đàn ông chưa chắc đã
làm được, thế mà bà ấy cứ ham đua đòi. Chức trách của phụ nữ là giúp
chồng dạy con, và bố chỉ cần một người vợ thực hiện đúng chức trách là
đủ.” Mục Chính Khang tiếp tục giãi bày,“Giờ ngẫm lại, lúc ấy bố suy nghĩ
quá đỗi ích kỉ. Bố chăm chăm trách móc bà ấy mà quên mất, ban đầu mới
quen, chính thần thái, tác phong nhanh nhẹn, tháo vác trong công việc của
bà ấy đã thu hút bố.Vì nó, bố quyết tâm theo đuổi bà ấy. Giả dụ bà ấy chấp
nhận nghe lời bố thay đổi, trở thành bà thím bình thường, suốt ngày lục tục
quanh quẩn nơi xó bếp, tất bật giặt giũ nấu cơm, thì có lẽ, bà ấy sẽ không
còn là Trình Hạo Anh – người phụ nữ bố yêu nhất đời?”
“Vì bất đồng quan điểm, nên bố mẹ li hôn?” Mục Táp điềm nhiên rút
kết luận.
Ông Mục Chính Khang gật đầu:“Ly hôn rồi, bố hối hận vô cùng.
Nhiều lần muốn vứt bỏ tất cả, chạy đến Tây Xương tìm hai mẹ con. Song
mỗi lần chuẩn bị xuất phát, bố đều không vượt qua được cửa ải cuối cùng
của bản thân. Cuối cùng bố nghĩ, thôi quên đi, bố không có năng lực đem
đến hạnh phúc cho bà ấy. Nhỡ đâu xuất hiện lại cản trở tiền đồ xán lạn của
bà ấy, chi bằng dứt khoát buông tay, đừng lằng nhằng dây dưa nữa, cứ yên