KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 471

Bà Mạc kéo lại chiếc áo choàng, khóe miệng hơi nhếch, kéo ra nụ

cười cổ quái, như thể vết nứt của tấm thạch cao trắng hếu, không tí tẹo cảm
xúc, một vẻ cứng đơ:“Sau khi Tống Hạo mất, con nhất quyết phản đối mẹ
sắp xếp cuộc hôn nhân thứ hai cho con, một mực đòi ở lại Tống gia. Lúc ấy
con đã nói với mẹ thế nào, con còn nhớ không đấy? Con tự tin tuyên bố,
mình sẽ thu phục được Tống Vực. Hiện tại thì sao? Thời gian càng lúc càng
giết chết tuổi xuân, sắc đẹp của con, Tống Vực cũng kết hôn từ đời nào,
ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm. Thực tế chứng minh con thất
bại ê chề. Theo mẹ thấy, con ở lại Tống gia chỉ tổ lãng phí thời gian. Thừa
dịp cậu hai của Thương gia chưa mất hết hứng thú, con mau qua đấy nhờ
người ta giúp đỡ đi.”

Trái tim Mạc Tử Tuyền đập dồn dập căng thẳng, đôi tay gập trước

bụng bất giác co lại. Chị ta làm sao không hiểu ý tứ của bà Mạc, bà ta
muốn chị ta đeo bám cậu hai của Thương gia nhằm mục đích giúp Mạc gia
vượt qua sóng gió.

“Sao thế? Chẳng nói chẳng rằng là có ý gì?” Bà Mạc lạnh lùng nhìn

khuôn mặt tuyệt mỹ đối diện.

“Mẹ, con nghĩ mình không cần đi nhờ vả cậu hai của Thương gia.

Mong mẹ thu hồi chủ ý, con đã có biện pháp hay hơn.”

“Biện pháp hay hơn?”Bà Mạc thình lình cất giọng the thé,“Đến giờ

phút này, cô còn định ba hoa, khoác lác, dùng dằng kéo dài thời gian? Tôi
nói cô biết. Nếu Mạc Thư Quốc vào tù, thì có mà mọt gông cả đời. Mạc gia
cũng theo đó mà sụp đổ, đừng hòng ngóc đầu lên nỗi, chuyện tới mức này,
cô còn bày đặt kén cá chọn canh nữa hả? Tôi chân thành khuyên cô, đừng
đánh giá bản thân mình cao quá. Và cô cũng nên nhớ, những gì cô có được
ngày hôm nay, đều nhờ Mạc gia ban cho cô. Nếu không có Mạc gia, cô chỉ
là kẻ hai bàn tay trắng. Làm người nhớ đừng ăn cháo đá bát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.