KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 72

rệt, trái tim cô đang đập loạn xạ. Cô nắm tấm thẻ trong tay, khẽ gật
đầu:“Vậng ạ.”

Đầu ngón tay anh cuộn lên, gõ nhẹ sau gáy cô, nở nụ cười hài lòng.

Mục Táp đi thang máy xuống lầu một, đinh một tiếng, cửa mở, điện

thoại trong túi cũng đổ chuông.

Cô móc điện thoại ra, nhìn màn hình, là Cảnh Chí Sâm gọi.

Cô thoáng do dự, cuối cùng quyết định nhận.

“Táp Táp.” Dù Mục Táp không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, song dựa

theo giọng điệu ôn nhu này, cô có thể đoán anh ta đang mỉm cười nói
chuyện.

“Gì vậy?”

“Hôm bữa có nói với em, lần trước em rời công ty quá vội, vẫn còn bỏ

sót vài vật dụng. Anh đã giúp em thu dọn gọn gàng, em mau ghé qua lấy
đi.”

Mục Táp nhìn chiếc đồng hồ treo ở đại sảnh khách sạn, đúng hai giờ

chiều, ngẫm nghĩ và nói:“Được, giờ tôi sẽ ghé qua lấy.”

“Anh chờ em.” Ngữ điệu của Cảnh Chí Sâm ẩn chứa ý vị khó đoán.

Đón xe đến Duy Cách, đi lên lầu một, trông thấy gương mặt xa lạ

đứng ở vị trí nhân viên lễ tân, Mục Táp bỗng thấm thía câu nói “cảnh còn
người mất”.

Cảnh Chí Sâm ở văn phòng của tổng giám đốc chờ cô, bởi vì biết cô

sắp đến, nên anh ta chỉ khép hờ cửa phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.