KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI - Trang 220

Nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt hắn, cười đến cả gian phòng dường

như đều phải sáng lên.

Ta thật sự có phần chịu không nổi, phải ra sức cắn môi mới có thể ngăn

cản chính mình thốt ra, cầu khẩn hắn... Ta cũng không biết nên yêu cầu hắn
làm gì.

"Vương Lang chết tiệt!" Cuối cùng, ta thẹn quá thành giận, hung hăng

mắng hắn một câu.

Vương Lang trầm thấp cười rộ lên.

Cho tới giờ hắn luôn là rụt rè lạnh nhạt, rất ít cười vui sướng như vậy, chỉ

có vài lần, hơn phân nửa đều là do ta làm chuyện gì ngu xuẩn, mới chọc
hắn buồn cười.

Mà giờ này khắc này, ý tứ hàm xúc thật sự của tiếng cười này càng làm

cho mặt ta mặt đỏ hơn vài phần, cảm giác ướt át kia, còn có từng đợt từng
đợt cảm giác nói không rõ ràng, làm đáy lòng ta ngứa ngáy...

Hắn gọi ta.

"Tiểu Noãn, lại đây.”

Chỉ có lúc tâm tình của Vương Lang vô cùng, vô cùng tốt, mới có thể gọi

ta là Tiểu Noãn. Phần lớn thời gian, hắn đều gọi cả tên cả họ của ta.

Ta cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, chính mình cũng không

biết chính mình đang ngập ngừng cái gì, đầu cúi thấp, chính là không dám
đi qua.

Hắn cười cười, trầm thấp hấp dẫn ta."Tới đây, Tiểu Noãn."

Vừa nói, tay của Vương Lang bắt lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong lòng

hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.