thành tâm vô cùng’, người ta ngay cả đi chơi cũng có thể chơi ra hoa văn,
chơi đến danh tiếng ngày càng tốt như vậy.
Cho nên Vương Lang cũng sẽ thích nàng ấy mà không thích ta, chẳng có
gì lạ, nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ thích nàng ấy mà không thích mình.
Kích động muốn bóp cổ Vạn thị rất nhanh tiêu tán, ta đột nhiên muốn tự
bóp cổ mình -- nói ngươi không có tiền đồ, nói ngươi ngu ngốc, ngay cả
bản thân ngươi cũng không thích chính ngươi, vậy thì ai sẽ thích ngươi?
Ta nhất thời nản lòng thoái chí, ngay cả tâm tình phản ứng lại Vạn thị
cũng không có, nói gì đến cãi vả với nàng ta, chỉ đơn giản nhếch môi trả
lời: "Trong lòng tam tẩu thấy thoải mái là tốt rồi, ít nhất một trong hai
người chúng ta cũng có một người tâm tình không tệ lắm."
Cuối cùng cũng không chịu được nhẹ nhàng đâm nàng ấy một châm.
Vạn thị che miệng cười, không để ý. "Thế Noãn vẫn có chuyện không
yên lòng ư, tổ phụ đã vào cung, Thái Tử Gia nhà ngươi lập tức liền có thể
từ Tử Quang Các đi ra. Chỉ sợ trước mắt, cũng đã nhận lỗi trước mặt
Hoàng thượng, giải tỏa hiểu lầm, hòa hảo như lúc ban đầu rồi."
Nàng ấy sẽ tới, đương nhiên chỉ vì mang đến cho ta một câu nói: Vạn thị
thật sự có thể nhìn ra dụng ý của ta, không những khiến Lâm Giang hầu
vào cung giải vây cho thái tử, còn giúp thái tử nói chuyện phụ tử tình thâm
với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng không để chuyện này trong lòng,
trở thành khúc mắc về sau.
Mặc dù ta vô cùng không thích Vạn thị, nhưng lại không thể không thừa
nhận, Vạn thị làm việc luôn khiến người ta yên tâm.
"Chuyện này coi như ta nợ ngươi một nhân tình." Ta cũng không phải là
người không chịu thừa nhận thất bại, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng