... Không hổ là Vạn Tuệ, thật sự là tuệ nhãn như đuốc!
Ta đảo tròng mắt, dứt khoát sảng khoái thừa nhận."Ta chỉ là không muốn
nói thôi."
Nhìn thấy lông mi Vạn Tuệ sắp dựng đứng lên, ta lập tức thay đổi thái
độ: "Bằng không ngươi hiện tại cùng ta hồi Đông cung đi? Đêm nay ồn ào
như vậy, ít nhiều cũng có phiền toái."
Vạn Tuệ lướt mắt nhìn vào trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người
Hoàng Quý phi, rồi nhếch môi khinh thường nói: "Loại mặt hàng như vậy
lại có thể khiến ngươi đấu sinh đấu tử, đổi lại là ta, đã sớm... "
Đêm nay Hoàng Quý phi đã phạm phải một sai lầm không nên làm nhất,
đó chính là chọc đến chỗ đau duy nhất trong cuộc đời Vạn Tuệ.
Năm đó, Nguyên vương cũng không muốn thú Vạn Tuệ làm phi, tuy
nhiên lý do của hắn khẳng định không hề giống ta, nhưng lại giống nhau ở
thái độ vô cùng kiên quyết. Chỉ là ta không muốn gả cho Vương Lang,
Vương lang cũng hoàn toàn không muốn thú ta, cho nên đối với thái độ
kiêu ngạo cự tuyệt của ta, hắn cũng chỉ thờ ơ, thậm chí âm thầm phối hợp.
Nhưng Vạn Tuệ lại là nữ hài tử, nàng ấy không thể chịu được loại khuất
nhục này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nguyên vương sở dĩ thay đổi ý niệm
muốn thú ta mà không phải Vạn Tuệ, cũng vì bị Hoàng Quý phi giật dây,
lão nhân gia bà lại có dụng ý khác, vui mừng vì Nguyên vương thú ta,
nguyên nhân sâu xa cũng vì muốn làm suy yếu lực lượng hậu thuẫn sau
lưng Vương Lang. Món nợ này phải tính như thế nào, cuối cùng là phải rơi
xuống đầu bà rồi.
Đừng nói bản thân Nguyên vương, chuyện cũ năm đó có thể xem là nỗi
nhục lớn của đời người, dĩ nhiên sẽ không muốn người bên cạnh đề cập