KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI - Trang 345

Ta đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ: "Năm đó không hiểu chuyện, ngươi lại

mang ra cười ta."

"Ta không có ý chê cười ngươi." Vạn Tuệ lắc lắc đầu rồi khẽ nói: "Ta chỉ

cảm thấy năm tháng trôi qua quá nhanh, có rất nhiều việc chúng ta không
thể nắm bắt được, đã để trôi đi giữa những ngón tay."

Trong chớp mắt, vẻ u sầu xuất hiện trên gương mặt Vạn Tuệ, đã hung

hăng đánh vào nơi yếu đuối nhất trong tận đáy lòng ta.

Ta chợt nhớ lại vài năm trước, thời điểm ta và nàng ấy cùng ngẩng đầu

đếm sao bên bờ Thái Dịch Trì.

Khi đó chúng ta vừa mới tiến cung tuyển tú, toàn bộ vướng mắc vẫn

chưa xảy ra, có đêm ta ngủ không được, đã vụng trộm mở cửa đến Thái
Dịch Trì hóng mát, lại đúng lúc gặp được Mạch Tuệ Nhi cũng đang lén la
lén lút đi tới. Vì thế hai người liền cùng nhau ngồi xuống bên bờ Thái Dịch
Trì, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao ta một câu nàng một câu nói
chuyện phiếm.

Mạch Tuệ Nhi ngước mắt nhìn sao, rồi tiếp tục dùng giọng điệu trầm

thấp thẫn thờ nói: "Trên đời này có rất nhiều việc dù sao cũng không thể
lưỡng toàn. Chuyện ngươi muốn làm và chuyện ngươi phải làm, có lẽ cho
tới bây giờ đều bất đồng."

Sau hai năm ròng rã, ta mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạch Tuệ

Nhi. Trong hai năm đó, ta cùng Vương Lang trở mặt thành thù, cùng Vạn
Tuệ quyết liệt, lần lượt tiễn đưa phụ mẫu, ở nhà chịu tang, quật cường trong
vô vọng chống đối hôn ước với Vương Lang, đó là khoảng thời gian đen tối
nhất trong cuộc đời ta, vậy mà ta vẫn thủy chung cố chấp giữ vững tôn
nghiêm, nhưng cuối cùng lại bại trận dưới thỉnh cầu của ca ca ta.

Ca ca nói với ta rằng: "Tiểu Noãn, ca ca muốn đi Đông Bắc đánh giặc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.