Hắn không nói tiếp, nhưng khẩn cầu không lời trong đáy mắt, đã khiến ta
mềm lòng. Ta biết chuyện ta muốn làm, vĩnh viễn đánh không lại chuyện ta
phải làm, bởi vì ta là nữ nhân Tô gia, là nữ nhi của cha mẹ ta, là chất nữ của
cô cô ta, ta có chuyện ta nhất định phải làm.
Cho nên, ta cuối cùng cũng khuất phục, gật đầu bằng lòng gả, sau khi
mãn tang ba năm, liền được gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi của
Vương Lang.
Ta đến cuối cùng vẫn cô phụ lời thề của chính mình.
"Ngươi muốn biết ta vì cái gì... vì cái gì lại cũng không muốn gặp
ngươi?"
Đột nhiên, ta cảm thấy kiên trì bấy lâu nay của ta chẳng gọi là gì cả.
Vạn Tuệ dù rằng có nhiều chỗ hơn ta, nhưng nói cho cùng cũng là một
người đáng thương. Nàng ấy không có biện pháp ở cùng một chỗ với
Vương Lang mà nàng yêu thích, lại không thể không cùng Vương Anh
(Nguyên Vương cũng chẳng nguyện ý thú nàng) nắm tay nhau đi đến cuối
cuộc đời.
Ta oán trách nàng ấy, kỳ thật ít nhiều cũng có chút giận cá chém thớt.
Ta liền bước đến gần Vạn Tuệ, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Có lẽ ngươi
không biết, nhưng Vương Lang kỳ thực hoàn toàn chính xác là thích ngươi.
Ta biết ngươi vẫn muốn làm Thái tử phi... Nhưng ta đã không nói cho
ngươi biết, kỳ thực năm đó, hắn, cũng muốn ngươi làm thê tử của hắn."
Vạn Tuệ kinh ngạc mở trừng hai mắt, mang một biểu cảm mà không có
một từ ngữ nào có thể miêu tả được.