sủng, vinh sủng hơn cả công chúa, thậm chí còn tư thế Thiếu chủ nhân ở
cung Hàm Dương. Nói về thân phận, ta không tôn quý bằng Vương Lang,
nhưng Vương Lang ở cung Hàm Dương là ăn nhờ ở đậu, ta ở cung Hàm
Dương nhưng là danh chính ngôn thuận... Là, ta từng nghĩ, hắn chán ghét
ta.
Vương Lang lại trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói, "Nếu nàng không
phải nàng, ta sẽ căm hận nàng."
Hai chúng ta ai cũng đều không nói nữa, ta tinh tế thưởng thức cảm giác
xót xa này, thật lâu thật lâu, mới nhẹ nhàng nói, "Vương Lang, chàng là
thích ta.”
Bây giờ, cho dù Vương Lang vẫn không có trả lời như cũ, nhưng sự trầm
mặc của hắn, đã không bị ta hiểu nhầm thành một loại cự tuyệt.
Bỗng nhiên ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng ta cũng biết năm mười ba tuổi không phải mình ta tự mình đa
tình, chính xác là Vương Lang cũng thích ta.
Chuyện này tuy nhỏ, nhưng đối với cá nhân ta lại vô cùng quan trọng, ở
thời kỳ ta dậy thì đã là chỗ dựa cho toàn bộ hạnh phúc của ta, cuối cùng giờ
cũng trở về.
Dù sao ta cũng thích Vương Lang.
Ta xoay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.
Dưới ánh trăng lấp lánh của mùa thu, ánh mắt Vương Lang mềm mại
hiếm thấy, nhiệt độ trên người hắn tuy không cao, nhưng nhiệt độ trong ánh
mắt, có thể bổ sung sự ấm áp mà ta đang thiếu.