KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI - Trang 641

“Cô bé ngốc, con quỳ lâu vậy, đầu gối không đau sao?” Ông vươn tay

kéo ta, lại kéo Vương Lang: “Tiểu Lục Tử.”

Vương Lang còn không chịu đối mặt với Hoàng thượng, dượng ta cũng

không tức giận, ông cười tươi như gió xuân, gương mặt từ ái, vẻ thỏa mãn,
thậm chí còn đứng lên kéo Vương Lang, dù sao cũng ké được cậu con trai
ngọc thụ lâm phong cao hơn ông, lại ấn lên vai Vương Lang, ôn tồn nói:
“Tiểu Lục Tử, sao lại bày ra dạng này? Cha cũng đâu phải thiên thần,
chẳng lẽ không lúc nào trách oan con?”

Với tính cách của hoàng thượng, có thể hòa khí với Vương Lang như

vậy, đã là kỳ dị. Vương Lang lại cứ cứng ngắc, cuối cùng hắn nhìn hoàng
thượng, nhỏ giọng nói: “Đâu ạ, nhi thần chỉ sợ mình không tốt, làm phụ
hoàng thất vọng.”

Công công ta lập tức sướng cười: “Đứa ngốc, chỉ thấy con dạy Tiểu

Noãn hiểu chuyện như bây giờ, ta đã thấy con tiến bộ hơn trước kia nhiều.”

Ông lại vỗ bả vai Vương Lang, hạ giọng, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu,

lúc này mới hướng về phía ta hỏi: “Phần tấu chương này, tiểu Lục tử xem
trình lên tốt hay là không trình lên tốt?”

Tuyệt kỹ trở mặt của dượng ta, đúng là đệ nhất hiên hạ. Mà ngay cả đối

với con trai và cháu gái ruột, ông còn có thể trở nên thoải mái, tinh tế như
vậy, cũng khiến ta bội phục thêm mấy phần. Nhưng mà, điều tốt nhất Tô
Thế Noãn ta từ khi sinh ra đến giờ, chính là thường thấy Vương Lang mặt
lạnh, thường thấy vẻ gượng ép của Liễu chiêu huấn, thường thấy hai mặt
tính cách của cô cô ta, để cho ta tồn tại sự cảnh giác tự nhiên với diễn trò.

Ta cũng không cảm động mà nhìn Vương Lang, chờ hắn đáp lời.

Vương Lang trầm mặc một chút mới nói: “Phụ hoàng, đây là vài ngày

trước, phỏng chừng lúc này cũng đã qua ngự sử đài, ngài dù muốn áp
xuống cũng đã chậm một bước.”Hoàng thượng bỗng dưng cất tiếng cười to,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.