Cái lão già kia, vẫn lại thông minh lanh lợi như thế, đây là xem trọng
Thái Tử Gia, lại lấy lòng chúng ta, lại xốc lại tình cảm. Để tại tương lai sau
khi Hoàng thượng mất, chúng ta sẽ không bạc đãi lão nhân như ông: Phải
biết rằng hiện giờ đúng là ông thỉnh thoảng có nhắc tới chuyện cũ với
Hoàng thượng, miễn cho Hoàng thượng phai nhạt tình phân đối với cô cô
ta.
Lúc này ta không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, "Mã công công,
ông vẫn cứ gọi ta là đại tiểu thư đi, hiện giờ người còn gọi như vậy cũng
càng ngày càng ít! Tương lai... Đợi cho sau khi Vương lang lên ngôi, giữa
nơi hậu cung này chỉ sợ cũng chỉ có ông còn có thể nhớ rõ cách xưng hô
này rồi."
Ánh mắt Mã công công chớp lóe, thần sắc cười tít mắt, lần đầu xuất hiện
chút kinh ngạc, ông chậm rãi nói, "Đại tiểu thư là thật sự trưởng thành...
Nghe lời, cũng học được nghe âm rồi! Tuy Hoàng thượng trong miệng
không nói, thực ra trong lòng cũng là thật sự vui mừng."
Ông là người bên cạnh dượng ta, tâm tư của dượng, Vương Lang có thể
mò mẫn chuẩn chín phần, ông lại có thể mò mẫn chuẩn mười phần. Ông
nói như vậy, vậy Hoàng thượng chắc chắn đúng là vui mừng không sai. Ta
không khỏi cảm thấy đắc ý, cười rộ lên.
Tuy cảm thấy lúc Mã công công nói lời này, thần sắc không không hề vui
mừng, thậm chí còn có chút sầu lo, nhưng cũng không để vào trong lòng.
Khách khí nói xong, Mã công công cũng có được bảo đảm của ta, kế tiếp
khẳng định nên nói chuyện chính rồi.
Ta nói cho Mã công công, "Mắt thấy Vương Lang đã bị cấm túc hơn nửa
tháng rồi, đương nhiên, ta biết không cần mở miệng, ông cũng sẽ nói tốt
cho chàng với dượng. Thả người hay không, vẫn lại phải xem ý tứ của