Nguyễn đổng Chi
Kho Tàng Truyện Cổ Tích
132. HAI CÔ GÁI VÀ CỤC BƯỚU
Xưa có một cô gái con nhà nghèo khó. Không may cho cô là khi sinh ra đã
mang một cục bướu ở mặt. Người càng lớn cục bướu càng to, vì vậy nhan
sắc của cô thua em kém chị. Tuy nhiên cô vẫn không lấy thế làm buồn, suốt
ngày thường vui đùa ca hát.
Một buổi trưa hè cô theo bạn lên rừng kiếm củi. Vì mê mải tìm nấm, cô vui
chân quá bước vào rừng sâu, quên bẵng trời đã ngả về chiều, và mây thì
đang kéo tới mỗi lúc một đen sầm, báo hiệu một con dông sắp tới. Quả
nhiên khi cô định trở ra để gặp chúng bạn thì không kịp nữa. Gió thổi mạnh
làm cho cây rừng xào xạc, cành khô gẫy răng rắc và những giọt mưa hắt
vào mặt. Bất đắc dĩ cô phải chạy đi tìm chỗ ẩn. May làm sao cô chạy kịp
đến một hốc cây cổ thụ, thu mình chui vào ngồi để dùng làm chỗ tránh
mưa. Nhưng đến lúc mưa tạnh, bước ra khỏi hốc thì trời cũng đã tối mịt. -
"Các bạn ta bây giờ chắc đã rủ nhau về cả. Đường rừng trời tối lại đi một
mình thật là đáng sợ. Thôi đành ở lại đây đợi sáng, không còn cách nào
khác". Nghĩ vậy, cô dọn lại chỗ hốc sạch sẽ rồi lách mình vào đó nằm nghỉ,
không quên đặt bó củi chắn ở cửa đề phòng thú dữ.
Khuya lại có những tiếng hát tiếng cười và tiếng dàn sáo làm cho cô gái
tỉnh giấc. Cô nhìn ra thấy trăng sáng như ban ngày. Ở một bãi đất bằng phía
bên kia gốc cổ thụ có một dám người đang múa hát vui vẻ. Cô bước ra khỏi
hốc. Thoạt đầu cô cứ ngỡ là có một nhóm người đi rừng nào đó lên đây
sớm ngồi đợi trời sáng nên bày ra múa hát mua vui. Nhưng khi nhìn kỹ thì
hóa ra không phải. Đó là những người hình dung dị thường, ăn mặc khác lạ,
có những bộ mặt đen đủi đầy những lông lá gớm ghiếc. Cô gái bụng bảo
dạ: "Đúng là một bọn quỷ!" và cô bỗng rùng mình. Nhưng rồi cô lại đánh
bạo bước lại nấp sau cây cổ thụ rình xem. Bọn quỷ vẫn múa hát không biết
có người đang nhìn mình. Giọng hát của chúng không hay nhưng thực là