"Nào, cô hãy xuống hát với chúng tôi đi!". Vốn quen thói gắt gỏng, lại thấy
những cánh tay lông lá giơ ra kéo lấy áo, cô vội gạt đi: - "Buông ra đã nào,
tránh để tôi xuống. Ôi kinh tởm!". Rồi cô cũng nhảy xuống khỏi hốc nhưng
vẫn tỏ vẻ sợ hãi gớm ghiếc, không dám lại gần lũ quỷ. Cô để cho chúng
giục hai ba lần mới cất giọng hát, song nét mặt thì không được vui, giọng
của cô cũng vì thế mà mất tự nhiên. Mỗi lần cô cố gắng cất cao, thì giọng
lại the thé, nghe chẳng hay ho gì. Cô mới hát được một bài, bọn quỷ đã tỏ ý
không hài lòng! Một đứa nói: - "Hôm qua sao hát hay thế còn bây giờ thì
chán ngắt? Thôi cô về đi cho rảnh" - "Phải đấy về đi". Tiếng đuổi của lũ
quỷ nhao nhao làm cho cô gái phật ý, quay lưng trở lui. Nhưng mới đi được
mấy bước, cô đã nghe có tiếng chạy theo: - "Này cô kia, trả lại cô cái làm
tin hôm qua". Cô vừa ngoảnh lại thì đã thấy có vật gì mềm nhũn văng vào
má. Sờ tay vào một biết bây giờ không phải một mà hai cục bướu .
KHẢO DỊ
Truyện trên cùng một dạng với truyện Hai cụ già và lũ quỷ của người Nhật.
Đại khái, ở đây thay vào hai cô gái là hai cụ già. Một cụ có bướu ở má bên
phải, cụ cũng vào rừng kiếm củi rồi cũng vì mưa phải ẩn trong hốc cây,
nghỉ lại suốt đêm. Cũng có lũ quỷ (mặc áo xanh áo đỏ, người một mắt, kẻ
không mồm v.v...) đốt đống lửa ngồi xung quanh rồi vừa hát vừa nhảy. Cụ
già vui tính cũng ra khỏi chỗ nấp nhưng không hát mà chỉ nhảy với lũ quỷ.
Cuối cùng chúng cũng đòi giữ cái bướu của cụ làm tin như truyện trên - "Ô,
bướu gắn bó với tôi đã lâu năm, xa nhau không nỡ, vậy các ông cứ lấy một
con mắt hay một lỗ mũi cũng được chứ đừng lấy cái ấy đi". Lũ quỷ nghe
nói đoán là vật quý lắm nên nhất định cứ lấy bướu.
Cụ già thứ hai có bướu ở má bên trái, nghe cụ kia kể cũng đi lên rừng cầu
may nhưng ông cụ nhảy tồi. Thấy vậy, lũ quỷ cũng đuổi về và ném trả lại
cái bướu giữ làm tin hôm qua vào má bên phải, cụ này đành phải mang cả
hai cục bướu trở về .