KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1907

Nguyễn đổng Chi

Kho Tàng Truyện Cổ Tích

173. DUYÊN NỢ TÁI SINH

Ngày xưa, có một anh học trò trẻ tuổi nhà nghèo xơ nghèo xác. Vì có cha
mẹ già, anh phải lang thang đây đó làm nghề gõ đầu trẻ để nuôi thân và
nuôi cha mẹ. Mãi về sau, anh được một phú ông ở một làng nọ mời về
"ngồi" tại nhà mình để dạy cho con học. Anh mừng thầm từ nay có chỗ yên
thân để ôn luyện văn bài. Phú ông có nhiều nhà, y cho thầy đồ ở riêng ngôi
nhà thờ ở góc vườn để được tĩnh mịch dạy học. Ngoài ba bữa cơm hàng
ngày của phú ông, anh còn nhận được tiền gạo của những người khác có
con đến học với anh, nên anh cảm thấy đầy đủ.

Phú ông có một cô con gái đã đến tuổi lấy chồng. Từ ngày có anh đồ tới, cô
con gái cảm thấy lòng mình đỡ trống trải. Mặc dầu ở ăn cách biệt, cô gái và
anh đồ vẫn nhiều phen gặp gỡ. Cô đâm ra yêu chàng ngày một tha thiết và
cô cũng được chàng yêu lại. Mối tình vụng trộm cứ thế mỗi ngày trở nên
keo sơn, không thể gỡ ra được nữa. Vì thẹn thò và sợ hãi, cô gái cũng
không dám nói thật cho cha mẹ biết.

Hai người yêu nhau như vậy đã được vài năm. Nhưng một ngày nọ, có một
nhà phú hộ khác ở cùng miền, mang trầu cau đến dạm cô cho con. Cha mẹ
cô gái thấy hiếm có đám nào môn đăng hộ đối hơn thế, nên hối hả nhận lời.
Nhưng khi hỏi ý kiến con gái thì phú ông đâu có ngờ rằng con mình xưa
nay ngoan ngoãn là thế, trước việc nhân duyên tốt đẹp của mình lại tỏ ra
khó tính lạ lùng. Cả vợ lẫn chồng hết lời dỗ dành con, nhưng không kết
quả. Mãi về sau, cô gái mới cho cha mẹ biết là mình đã chỉ thề non hẹn
biển với anh đồ và quyết kết nghĩa trăm năm. Nghe nói thế, phú ông từ lòng
thương con chuyển sang giận dữ. Đời nào ông lại chịu hạ mình gả con cho
một người kiết xác như vậy. Ông nhất định không để con gái làm sai
chuyện hứa hôn. Cô gái trước còn khăng khăng từ chối, nhưng sau bị gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.