Một hôm, Bu bí mật về làng cũ thăm bà con họ mạc. Bọn hào lý đã đánh
hơn thấy ông nên chúng cấp tốc đi báo huyện. Huyện sợ bắt không nổi nên
vội vàng đi báo tỉnh. Biết Bu không phải là người tầm thường nên bọn quan
tỉnh điểm ngay hai nghìn quân sĩ với hai con voi và hai lưới sắt đi suốt đêm
về làng. Bấy giờ, vào khoảng canh năm, quân gia chia nhau vây bọc bốn
phía trùng trùng điệp điệp. Bu đang ngủ. Mọi người sợ nguy đến ông nên
vội đánh thức ông dạy bàn cách chạy trốn. Nhưng Bu khoát tay bảo họ: - "
Cứ bình tâm! Ta sẽ có cách " . Đoạn ông hỏi thăm tình hình ở mọi nơi.
Người ta cho biết là ở xóm phía Nam có một đám ma đang chuẩn bị kèn
trống ra đồng. Bu bèn hướng về phía Nam trèo lên một cây cao, đứng im
trên đó để nghe ngóng. Vừa khi đám ma đi qua, Bu liền tụt xuống xen vào
đám đông, lấy vạt áo che mặt, kỳ thực là che bộ râu, giả bộ khóc lu loa.
Thấy có đám ma, bọn lính rẽ ra cho đi. Nhưng khi ra khỏi vòng vây, Bu đã
chìa bộ râu, cười lớn, bảo chúng: - " Tao là Bu đây! Chúng mày hãy nói với
chủ tướng đừng có vây bọc mất công nữa " .
Nghe nói thế, quan quân xô nhau đuổi theo, nhưng Bu đã nhảy ngay xuống
sông. Bọn quan tỉnh sai lấy lưới sắt giăng chặn hai đầu xông lại và cho hai
con voi xuống giẫm. Nhưng chúng chỉ làm việc mệt nhọc vô ích vì Bu vốn
là tay giỏi lặn, lặn luôn một mạch hàng trăm dặm, nên đã biến mất từ lâu.
Một lần khác, Bu đi một mình. Nhân trời tối, ông vào nghỉ ở một làng nọ.
Một người dân trong làng có giỗ khẩn khoản mời Bu đến ăn. Chưa xong
bữa rượu thì quan quân đã kéo về rầm rộ vây kín tất cả các nẻo. Người ta
đưa ông đến một cái hầm kín. Trước khi xuống hầm, Bu còn làm phép để
đánh lừa quan quân. Bu sai múc một bát nước, đặt lên một chiếc đũa rồi
niệm chú bước qua. Lần này bọn quan quân có đưa theo một thầy độn. Khi
sục sạo các nhà không tìm thấy Bu, bọn tướng bảo thầy độn bấm xem thử
thế nào. Thầy độn giở phép của mình ra nhưng hắn bị mắc lừa vì bát nước,
chiếc đũa của Bu, nên sau khi bấm xong, hắn ngơ ngác trả lời rằng: - "