KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1109

Ông thợ Chuẩn chỉ còn biết vâng vâng dạ dạ. Hai tên lính ngày nọ lại được
Long vương gọi đến, bảo đưa ông lên cõi trần. Nước lại rẽ ra cho người thợ
mộc đi thẳng về bến sông Nam Hoa với hòm tặng vật. Khi trông thấy làng
mạc quê hương, ông thợ Chuẩn tưởng như mình được sống lại. Thấy vợ
con còn chít khăn tang cho mình, ông mừng mừng tủi tủi. Nhớ lại lời dặn
của Long vương, ông không dám rỉ răng kể lại sự thật, đành phải bịa
chuyện cho mọi người yên tâm. Lúc mở hòm, quả có ba mươi viên ngọc
lấp lánh. Hai vợ chồng lần lượt bán ngọc để ăn đói. Người ta trả giá không
được bao lăm. Mãi về sau gặp một thuyền buôn nước ngoài; người phú
thương chủ thuyền khi cầm lấy viên ngọc thứ hai mươi của ông Chuẩn
mang ra bán thì không giấu được vẻ kinh ngạc. Hắn nói:

- Đây là ngọc "minh châu" quý giá không thể nói hết!

Đoạn hắn vét tất cả tiền của mình còn lại gần một ngàn quan trao cho ông
để được làm chủ viên ngọc. Từ đó, ông thợ Chuẩn trở nên giàu có. Ông bán
tất cả, chỉ chừa lại hai viên làm kỷ vật. Rồi ông tậu ruộng, làm nhà cửa,
cuộc đời trở nên sung túc hơn trước.

Khi ông thợ Chuẩn làm lễ mừng thọ tám mươi tuổi, biết mình đã đến ngày
gần đất xa trời, mới cho gọi tất cả con cháu họ hàng làng mạc lại. Ông bắt
đầu kể cho mọi người nghe cái ngày bị Long vương bắt đi xây cung điện
như thế nào. Ông kể rất nhanh và rất tỷ mỷ những điều tai nghe mắt thấy ở
dưới đó. Kể xong, bỗng nhiên ông lịm đi trên giường. Người ta thấy có một
lưỡi dao nhỏ bằng lá rêu đã xuyên qua cổ ông, lòi ra ngoài. Sau khi làm
đám ma ông, hai viên ngọc trong hòm cũng không cánh mà tự biến mất. [1]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.