Nguyễn đổng Chi
Kho Tàng Truyện Cổ Tích
113. PHÂN XỬ TÀI TÌNH
Ngày xưa, có một ông quan huyện có tài xét xử. Trong dân gian có vụ nào
rắc rối gay go nhất, ông đều có cách tìm ra manh mối và phân xử công
bằng.
Một hôm, có hai người đàn bà dắt nhau đến công đường với một tấm vải.
Trước mặt quan một người mếu máo thưa:
- Bẩm quan, sáng nay con mang một tấm vải đi chợ bán, bà này hỏi mua,
con đưa ra cho bà ấy xem. Thế rồi tự dưng nó cướp không tấm vải bảo là
của nó, nhất định không chịu trả lại cho con nữa. Thật là chuyện ngược đời!
Xin quan đèn trời soi xét.
Quan nhìn người đàn bà thứ hai thì thấy bà này cũng rưng rưng nước mắt
kể:
- Bẩm quan, chính nó mới là đồ ăn cắp. Tấm vải này là của con vừa dệt
xong mang đi chợ. Con để nó trong cái thúng khảo thế mà vừa ngoảnh đi
một lát nó dám thò tay vào lấy, chính con bắt được quả tang. Thế mà nó
còn dám đặt điều để vu oan giá họa...
Quan ngắt lời hai người, mỗi bên phải cử ra một người ít nhất cũng đã
chứng kiến vải của mình bị lấy mất. Nhưng cả hai đều không tìm ra được
người làm chứng chỉ vì sự việc xảy ra ở một nơi vắng vẻ, lúc đó chưa có
người qua lại. Quan lại gọi hai người lính lệ, bảo chúng đi về tận nhà mỗi
bên thử xem có phải đúng vải của họ dệt ra như lời khai hay không. Nhưng
khi hai người lính trở về thuật lại thì quan rất lấy làm ngạc nhiên, vì cả hai