các xã thôn truy tìm, vẫn không thấy một dấu vết gì có thể theo dõi được.
Thế rồi sáu bảy lần khai ấn trôi qua, hồ sơ vụ án đành bỏ xó trong phủ
đường. Hai viên quan mới thay nhau đến tiếp chân quan cũ cũng không sao
tìm ra manh mối.
*
* *
Về sau, một hôm có một ông quan họ Nhữ mới đổi đến. Quan tuy đã đỗ
tiến sĩ nhưng trông mặt còn non trẻ, đến nỗi lúc đứng giữa đám nha lại tổng
lý, chả một ai biết đó là người có chức vị cao. Khi xem lại những tập hồ sơ
còn đọng, ông tỏ vẻ chú ý đến vụ án người đàn bà mất tích này. Nha lại bảo
ông:
- Các quan trước cũng đã dùng đến bao nhiêu người để điều tra không phải
chỉ trong một phủ, một tỉnh mà rộng sang các tỉnh lân cận, nhưng cuối cùng
cũng đành bó tay. Họa có Bao Công tái sinh, án này mới sáng tỏ được.
Ông nói với họ:
- Không hiểu hồi ấy người ta có tra xét từ gần đến xa không, hay là chỉ
nhằm vào xa mà nhãng bỏ gần? Tôi, tôi quyết định xét lại vụ này một chút!
Từ đó, viên quan trẻ tuổi suy nghĩ rất nhiều về cái án đó. Lần lượt ông cho
đòi người anh rể, nhà chồng và một vài người làm chứng đến hỏi từ nét
mặt, cách sống, lối ăn mặc của người mất tích. Người ta cho biết nàng đẹp
và đoan chính. Ông lại bảo họ vẽ phác cho mình một bản đồ về con đường
đi từ nhà em sang nhà chị; lối đi chính, lối tắt như thế nào, qua những nhà
ai, v.v... Khi thấy con đường tắt phải đi qua một cánh đồng vắng, ở đây có