KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 145


Từ ngày lấy vợ, Tân tuy vẫn chiều chuộng em nhưng không âu yếm em
như trước nữa. Trước kia Lang thường được anh chăm sóc nhưng bây giờ
thì chàng có nhiều ngày cô đơn. Lang nhận thấy nhiều khi Tân muốn lánh
mình. - Phải rồi, anh ấy mê vợ quên ta". Trong lòng Lang đầy chán nản
buồn bực.


Một hôm Lang và Tân cùng lên nương đến tối mịt mới về. Lang về trước.
Chàng vừa bỏ chân lên ngưỡng cửa thì vợ Tân từ trong buồng chạy ra ôm
chầm lấy mình. Lang kêu lên. Cái nhầm của chị dâu làm cho cả hai người
cùng ngượng nghịu xấu hổ. Giữa lúc đó thì Tân bước vào nhà.

Từ đây Lang lại biết thêm một tính tình mới của anh. Tân ghen em. Cái
ghen làm tăng thêm sự hững hờ của Tân đối với chàng[1]. Lang vừa giận
vừa thẹn. Chàng muốn bỏ nhà ra đi cho bõ ghét. Một hôm trời mới mờ
sáng, Lang quyếtđịnh khởi hành. Chàng cứ theo con đường mòn đi mãi,
trong lòng đầy bực bội oán trách. Đi luôn mấy ngày dường, Lang tới bờmột
con sông lớn. Thấy nước chảy xiết, chàng lấy làm ngại ngùng. Xung quanh
khôngnghe qua một tiếng gà gáy chó sủa. Nhưng Lang quyết không chịu
trở lại. Lang ngồi cúi gục trên bờ, ôm mặt khóc. Chàngkhóc mãi, khóc mãi,
đến nỗi những con chim đi kiếm ăn khuya vẫn còn nghe tiếng nức nở. Sáng
hôm sau, Lang chỉ còn là một cái xác không hồn. Chàng đã hóa đá.


Tân thấy mất hút em thoạt đầu không để ý. Mãi sau vẫn không thấy em về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.