KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1515

* *


Từ ngày được áo của Tiên cho, Triều mới biết đấy không phải là chiếc áo
thường mà là một bảo vật, có phép làm cho người ta tàng hình. Mỗi lần
mặc áo, không một ai nhận ra có anh ở trước mặt. Triều mừng quá, từ đây
anh đi chu du khắp nơi. Anh thường mặc áo rồi tìm đến nhà bọn giàu có,
đường hoàng đi vào tận buồng của chúng lấy tiền gạo ra chia cho những
người nghèo. Anh kín đáo giúp dân lành, cũng kín đáo trị tội những kẻ bất
lương, bạc ác. Có những người vì quá cơ cực đang nằm là bên vệ đường mà
thở than thì bỗng thấy những quan tiền ở đâu bay đến trước mặt. Có những
tên quan đang nọc người ra giữa công đường mà đánh, thì chính hắn bỗng
bị quất vào lưng đau quằn lên, nhưng ngoảnh lại vẫn không hề tìm thấy một
ai. Nhiều sự việc giống nhau xảy ra, làm cho lời đồn đại lan ra khắp cả một
vùng. Người lo, kẻ mừng, nhưng ai cũng tin rằng Trời Phật đã có con mắt.

Cứ như thế, Triều đi khắp mọi nơi và giúp đỡ những người cùng khổ. Một
hôm anh tìm đến đất kinh kỳ. Mặc áo vào, anh tha hồ đi đó đi đây xem cho
thỏa mắt. Hết vào nhà bọn quyền quý, anh lại vào cung cấm là nơi từ xưa
không một người nào như anh dám bước chân đến. Thấy người nghèo khó
nhan nhản khắp phố phường, anh lẻn vào kho tàng nhà vua lấy của ra phân
phát cho họ. Vì thế kho công luôn luôn bị hao hụt, nhưng không một ai tìm
ra thủ phạm cả. Trong khi đó thì khắp kinh đô đồn ầm lên rằng có một vị
Tiên thường cứu giúp những người đói khổ và trừng trị những tên gian tà.
Ở đâu Tiên cũng có mặt, nhưng lại không "xuất đầu lộ diện" bao giờ. Về
phía Triều, anh vẫn ngày ngày làm công việc cứu giúp dân nghèo, coi đấy
là phận sự của mình, mà không hề băn khoăn đến chuyện báo đáp. Anh đã
làm cho bọn giàu sang xiết bao sợ hãi lo lắng khi thấy bạc tiền của chúng tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.