KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1570

Bà già ngồi dậy ra bể múc đầy bầu nước và gọi một con sư tử đến dặn dò
mọi việc, Trần Công trèo lên lưng sư tử, một tay cầm bầu, một tay cầm
nhành lá. Sư tử liệng một vòng trên không rồi bay xuống hạ giới lần lượt
đến những chỗ làm mưa. Trần Công nhìn xuống thấy mọi vật đều nhỏ li ti
như hạt bụi. Nhưng ông lo lắng đến công việc đã hứa. Ông bèn cầm nhành
lá nhúng vào bình rồi vẩy lia lịa. Nhìn xuống đã thấy một phía trời mịt mù.
Ông đoán chắc là mưa to, trong lòng lấy làm thích thú. Ông cứ lần lượt vẩy
mãi, vẩy mãi, mỗi lần đến một chỗ mới. Khi đi đến vùng trời Hạ-hòa, ông
sực nhớ tới những lời than phiền hạn hán của những người dân nơi đây,
bụng bảo dạ: -"Ta phải cho họ thêm một ít nước để bù vào những cơn nắng
hạn dữ dội, chứ mưa như thế chắc không thấm tháp gì. Và lại để đền ơn cho
họ đã cứu ta khỏi chết khát". Bèn không vẩy nữa mà cầm cả bầu dốc
ngược. Thấy thế sư tử tỏ vẻ hoảng sợ ngoái lại bảo ông dừng tay, rồi quay
trở về. Chỉ một lát sau nó đã về đến nhà. Bà già ra đón hỏi. Ông thực thà kể
lại đầu đuôi. Nghe đoạn, bà già chép miệng:

- Thôi, thế là ông đã làm hại người ta rồi. Ở chốn ấy bây giờ chắc chẳng
còn một mống nào sống sót.

Trần Công nghe nói giật mình, nhưng vẫn không tin lời bà già lắm. Hôm
sau ông từ giã thần Mưa ra về. Chiếc gậy rút đất lại đưa ông xuống cõi trần
một cách chóng vánh. Đường đi qua vùng Hạ-hòa, ông dừng lại để xem thử
thế nào. Thì ra ở nơi này nhà cửa, cây cối, người và vật đều chẳng còn một
tí gì. Cả cái mô đất cao cũng bị hóa bằng, nếu không có hòn đá lớn mà ông
nằm nghỉ hôm nọ còn lại, thì cơ hồ ông cứ tưởng là cõi hoang vu nào thưở
trước. Ông tặc lưỡi hối hận:

- Thật có ai ngờ làm ơn hoá hại[1].

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.