KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1765

thoáng có một vật gì bập bềnh trên mặt sóng. Sư cố nhìn mãi để đoán xem
nó là cái gì.

- Có thể là người đi biển bị nạn. Sau trận bão vừa qua có biết bao nhiêu là
ván và đồ đạc trôi vào bờ. Ta phải chèo thuyền ra xem, may ra có cứu được
một mạng người nào thì thật là "phúc đẳng hà sa".

Nghĩ vậy, sư vội vàng xuống bãi, cởi dây buộc thuyền rồi chèo ra khơi. Chỉ
một chốc sau, sư đã đến gần vật lạ. Thì ra đó là ba người đàn bà đang bám
vào một mảnh ván. Lập tức, sư đỡ từng người một lên thuyền của mình.
Nhìn cách ăn mặc, sư đoán họ là những người thuộc dòng quyền quý.

Khi thuyền chèo về đến đảo, một mình sư lần lượt vực từng người lên chùa
rồi đốt lửa cho họ sưởi, lại nấu cháo cạy miệng đổ vào. Sự chữa chạy tận
tình của nhà sư không uổng. Khoảng độ canh năm, cả ba người đàn bà dần
dần tỉnh lại. Sư chăm sóc vẫn không chút ngơi tay. Đến sáng hôm sau, cả
ba người đều đã ngồi dậy được. Họ cho biết mình là ba mẹ con, đi thuyền
không may bị bão. Tuy giấu kín tung tích nhưng họ không giấu được vẻ
xinh xắn và lịch sự. Khi biết rõ ai là ân nhân của mình, ba người đàn bà cúi
rạp xuống lạy tỏ ý cảm ơn. Nhà sư vui vẻ nhường cho họ chỗ nằm trong
tăng phòng, rồi lui ra ngoài nghỉ cho lại sức.

Ba ngày sau, sư vẫn hết lòng chăm sóc ba người bị nạn. Họ đã dần dần đi
lại được và ăn trả bữa. Có bao nhiêu lộc chùa, sư đều lấy ra khoản đãi. Sư
còn chèo thuyền vào đất liền để tìm những thức ăn mà nhà chùa không có.

Mười lăm ngày trôi qua. Giờ đây sức khỏe của họ đã trở lại bình thường.
Họ chỉ hàng ngày ngồi than khóc. Nhưng về phía nhà sư thì trong lòng
không được bình thản như trước. Chưa bao giờ sư được nhìn thấy những
người đàn bà mày ngài mắt phượng xinh đẹp đến thế, lại đã từng được gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.