khác rồi đưa Quắc về nhà mình. Nhân dặn người nhà phải coi Quắc không
khác gì mình, cơm nước hầu hạ không được bê trễ.
Nhưng tính vợ Nhân không được như chồng. Xưa nay đối với những kẻ
rách rưới, chị ta thường tỏ vẻ coi thường. Và, chị ta không cùng sống
những ngày hàn vi với Nhân nên có thấy đâu tình nghĩa giữa Nhân và Quắc
như thế nào. Nhưng thấy chồng trọng đãi khách nên lúc đầu chị không dám
nói gì. Nhân luôn luôn bảo vợ: - "Đây là người thân nhất trong đời tôi. Nếu
không có bạn thì tôi chưa chắc đã sống để gặp nàng". Vợ Nhân chỉ lẩm
bẩm: - "Khéo! Bạn với bè! Chỉ có ngồi ăn hại".
Dần dần vợ Nhân bực mình ra mặt. Chị ta khó chịu vì cái ông khách lạ tự
dưng ở đâu đến chả giúp ích gì cho nhà mình, chỉ chễm chệ trên giường
cao, cơm rượu mỗi ngày hai bữa. Vợ Nhân trước còn nói mát sau thì ngoa
ngoắt ra mặt. Có hôm người đàn bà ấy đay nghiến cả chồng lẫn khách:
- Chẳng phải bố già, không phải khách nợ, ở đâu lại rước về thờ phụng: ăn
no lại nằm. Thôi liệu mà tống quái đi!
Thấy thái độ vợ ngày càng quá quắt, chồng chỉ sợ mất lòng bạn. Một mặt
Nhân thân hành chăm chút bạn chu đáo hơn cả lúc trước, mặt khác Nhân tỷ
tê khuyên dỗ vợ. Nhưng vợ Nhân chứng nào vẫn giữ tật ấy. Về phần Quắc
thì chàng hiểu tất cả. Đã hai lần Quắc cáo bạn xin về nhưng Nhân cố giữ
lại. Thấy bạn chí tình, Quắc lại nấn ná ít lâu.