Nhưng hôm đó Quắc quả quyết ra đi vì chàng vừa nghe được những câu
nói xúc phạm nặng nề. Quắc nghĩ, nếu mình không đi sớm thì có ngày bị
nhục với người đàn bà này. Mà nếu ra đi như mấy lần trước thì sẽ bị bạn
chèo kéo lôi thôi.
Một hôm, trời còn mờ sương, Quắc cất lẻn ra khỏi nhà. Để cho bạn khỏi
mất công tìm kiếm, khi đi qua một khu rừng, chàng cởi khăn áo treo lên
một cành cây bên đường. Đoạn Quắc lần mò đến xứ khác trở lại cuộc đời
dạy trẻ.
Thấy mất hút bạn, Nhân bổ đi tìm. Khi nghe tin có người bắt được khăn áo
ở mé rừng phía Nam, chàng lật đật đến xem. Nhận rõ ấy là khăn áo của
bạn, Nhân rất thương cảm: - "Ta nuôi bạn thành ra hại bạn! Chắc bạn ra bị
cướp giết chết". Nhưng sau đó Nhân lại nghĩ khác: - "Bạn ta ra đi trong túi
không có một đồng một chữ thì dầu có gặp cướp cũng không việc gì. Đây
một là hùm beo ăn thịt, hai là bị lạc trong rừng sâu".
Nhân bắt đầu vào rừng tìm Quắc. Không thấy có vết máu, chàng lại càng
hy vọng. Băng hết chông gai, chui hết bụi rậm, Nhân luôn luôn cất tiếng
gọi: "Anh Quắc ơi! Quắc! Quắc!". Nhân đi mãi, gọi mãi, quanh quẩn trong
khu rừng mênh mông. Cho đến hơi thở cuối cùng con người chí tình ấy vẫn
không quên gọi: - "Quắc!Quắc!". Rồi đó Nhân chết hóa thành chim quốc,
cũng gọi là đỗ quên.