thấp bước cao mong tìm ra một ngôi nhà nghỉ trọ, thì anh bị lạc đường.
Anh quanh quẩn mãi giữa đêm tối trong lùm cây mà không nghe qua một
tiếng gà gáy chó sủa. Cuối cùng bụng đói, cật rét, sức mệt, anh trèo lên một
cây cổ thụ, định tìm một chỗ tạm nghỉ chân. May làm sao, lúc trèo lên đến
nhánh chẽ ba, bỗng thấy thấp thoáng bên phía tay trái có anh đèn. Lòng
mừng khấp khởi, anh vội tụt xuống lần về hướng ấy. Chỉ một lát, anh đã
đứng trước một ngôi nhà lá nhỏ. Anh hồi hộp gọi cửa, và rất ngạc nhiên
thấy cánh cửa mở ngay như có người chờ sẵn. Một cô gái tay cầm một cây
đèn sáp bước ra. Dưới ánh đèn Sĩ trông rõ cô gái mặt mũi xinh xắn, nhưng
hai mắt lại mù. Cô đon đả:
- Chào thầy khóa. Thiếp chờ thầy đã lâu. Mời thầy vào trong này.
Nghe lời chủ nhân, Sĩ không còn hồn vía nào nữa. Làm sao cô gái mù này
biết mình là học trò và đang chờ mình. Chỉ có yêu tinh ma quỷ đang giương
bẫy đón mồi thì mới có thể như vậy. Sĩ rất ngần ngại, nhưng cái bụng và
sức khỏe không cho phép anh bước đi đâu được nữa. Anh đánh liều bước
vào nhà, không quên đề phòng mọi sự bất ngờ có thể xảy đến. Trong nhà,
ngoài cô gái còn có một người bô già. Sau khi mời Sĩ ngồi, cô gái bảo bô
già mang hỏa lò lại cho khách hơ áo quần. Sĩ vừa cảm thấy khô ráo ấm
cúng thì bô già đã bưng lên một mâm cơm, có cô gái mù đi theo mời mọc:
- Nhà thiếp thanh đạm chẳng có gì. Xin mời thầy khóa cứ thực tình cho.
Sĩ lúc đầu ngờ vực không dám đụng đũa. Nhưng sau, cơn đói đã át tất cả.
Anh cầm lấy bát nếm thử một miếng, thấy không có vẻ gì khác, nên cắm
đầu ăn. Bữa cơm quả là thanh đạm, nhưng cơm nóng canh sốt làm anh cảm
thấy chưa bao giờ ngon miệng đến thế. Ăn xong bô già đã dọn ổ rơm, trải
chiếu cho khách nằm. Sĩ mệt quá, nằm xuống nhưng không dám ngủ, cố ý