KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1897

Cho đến gần sáng, bão đã bắt đầu tạnh, cô gái và bô già bước vào nhà. Sĩ
gập sách lại, lên tiếng hỏi:

- Tôi bị lạc đường, rất cảm tạ cô và bô già cho ăn cho nghỉ. Nhưng có một
điều tôi lấy làm khó hiểu là tại sao hai người lại sống trơ trọi trong khu
rừng này? Sống như vậy lấy gì nuôi thân? Tại sao cô lại biết tôi sắp đến đây
và còn biết tôi đi thi? v.v... Tôi rất mong được giải tỏ những điều đó trước
khi từ giã nơi này.

Cô gái đáp:

- Nhà này vốn là nhà của thầy mẹ thiếp. Thầy thiếp trước có làm quan, vì
ghét bọn quan trên nên từ về, tìm đến khu rừng này sống bằng nghề nuôi
ong. Cách đây ba năm, thầy mẹ thiếp lần lượt qua đời còn mình thiếp cùng
với bô già và đàn ong. Đàn ong cho mật và sáp, bô già mang ra chợ đổi lấy
gạo. Mắt thiếp tự dưng bị đau rồi hỏng. Tuy mù, linh tính của thiếp lại biết
hết mọi chuyện. Tự nhiên thiếp cảm thấy đàn ong bị nạn thì nó bị nạn thật.
Như hôm qua, thiếp cảm thấy có một chàng thư sinh đi thi bị lỡ độ đường
và đang cần được giúp đỡ. Thiếp vừa thắp đèn lên thì nghe thấy tiếng gõ
cửa của thầy khóa. Quyển sách trên bàn đó là của thầy thiếp để lại, thầy
khóa cứ đọc đi. Nhưng thầy khóa đi làm gì vội còn bảy ngày nữa mời bắt
đầu thi kia.

Nghe nói, Sĩ lấy làm thương cô gái mù mà cảnh ngộ còn gian nan hơn cảnh
ngộ của mình. Anh cầm sách đọc cho đến sáng. Nhớ tới ngày thi, anh từ giã
cô gái và bô già ra đi. Thấy mời mọc không được, cô gái đưa cho anh một
nắm cơm và một quan tiền. Sĩ vội trả lại tiền chỉ nhận nắm cơm và nói:

- Đa tạ cô và bô già. Sau này nếu được vinh hiển, tôi sẽ không bao giờ quên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.