Nghe đứa bé kể, hắn bực mình vô hạn. Hắn vờ mắng:
- Chỉ vì mày, làm tao tìm mãi không được!
Một lần khác hắn lại dỗ được đứa bé đi theo lên rừng. Lần này hắn cố tâm
đưa nó vào thật sâu, đến những nơi chưa ai dám tìm vào hái củi bao giờ.
Khi trốn khỏi thằng bé, hắn nghĩ bụng: - "Không chết vì thú dữ thì cũng
chết vì lạc, không chết vì lạc thì cũng chết đói mà thôi".
Mãi đến chiều tối vẫn không thấy bố ghẻ trở lại, thằng bé khóc lóc, kêu gào
nhưng chỉ có tiếng vọng của núi rừng trả lời nó thôi. Nó cuống cuồng chạy
tìm khắp mọi ngả nhưng không hề thấy một bóng người. Khi đã mệt lử và
đói bụng, nó tìm đến chỗ bát cơm của bố ghẻ để lại thì không ngờ đấy là
một bát cát trên có rắc một lớp cơm với một quả cà để đánh lừa. Thằng bé
nhặt những hạt cơm phủi cát bỏ vào miệng. Cuối cùng đói quá, nó cầm lấy
bát chạy khắp nơi và kêu lên: - "Bố ghẻ ơi! Bát cát quả cà! Bát cát quả cà!".
Nhưng tiếng kêu gào của nó chỉ làm cho một vài con chim rừng giật mình
mà thôi.
Rồi thằng bé chết, hóa thành chim đa đa, luôn luôn kêu những tiếng "Bát
cát quả cà! Bát cát quả cà!".
Đợi mãi không thấy con về, người đàn bà khóc thương vô hạn. Đoán biết
thằng chồng tàn bạo đã ám hại con mình, bà ta đứng lên xỉa xói vào mặt
hắn. Cuối cùng bà ta bắt hắn phải đi kiếm con mình về ngay, nếu không sẽ
lên quan tố cáo. Túng thế hắn phải vào rừng. Hắn tìm mãi. Đột nhiên trong
khu rừng hẻo lánh nổi lên mấy tiếng "Bát cát quả cà! Bát cát quả cà!". Hắn