KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 2054

có thế nào cũng cam lòng. Anh bèn sửa soạn khăn gói từ giã đám học trò để
trở về thăm quê. Qua làng của người yêu, anh không ngờ chân anh tự nhiên
đưa anh bước theo lối cũ tới đúng vào cái nơi anh từng dự lễ thành hôn với
người mình yêu dấu, và lần này cũng đúng vào lúc đêm hôm khuya khoắt
như hôm nào. Gọi cửa, anh lại thấy người yêu ra mở cửa. Nhưng trong tay
nàng giờ đây còn có một đứa bé chừng bảy tám tháng. Nàng trách chàng:
- Sao chàng đến muộn thế? Thiếp giận lắm đấy!
- Con ai thế này? Anh đồ họ Lê hỏi.
- Con chàng chứ còn con ai. Này thử nhìn xem, nó giống chàng như đúc.

Hai người dắt nhau vào dưới ánh đèn. Anh đồ liếc nhìn thấy vợ có phần
xinh hơn trước, tuy rằng nước da hơi xanh. Thằng bé trong tay nàng bụ
bẫm và có vẻ khôi ngô. Nàng nhìn anh cười:
- Sau này chàng nhớ dạy cho nó học. Nó sẽ làm hơn cả bố đấy!
Sau khi ăn cơm xong, hai người lại lên giường. Nhưng lần này vợ bảo
chồng:
- Hai chúng ta đã kết nghĩa vợ chồng, thật là thỏa tấm lòng mong ước.
Nhưng thú thật với chàng: thiếp vốn là người ở cõi âm, còn chàng là người
dương thế, không thể sum họp với nhau lâu dài. Nay chúng ta đã có một
đứa con. Xin giao lại để chàng đưa nó về nuôi.
Thấy chồng có vẻ ngần ngại, vợ lấy trong hòm ra một mảnh gương vỡ trao
cho và nói:
- Chàng đừng lo phải bận bịu vất vả về việc nuôi con. Bố mẹ thiếp từ ngày
thiếp mất đi đã biết hối hận. Vậy chàng cứ tìm đến nhà bố mẹ thiếp mà ở,
thế nào ông bà cũng không tuyệt tình với cháu ngoại đâu. Chàng đừng lo
ngại gì cả. Với lại, chàng giữ lấy mảnh gương này, khi con khóc đưa ra cho
nó soi, tự khắc nó nín.

Tình tự ân ái suốt đêm, anh đồ lại ngủ quên. Sáng dậy, cũng như lần trước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.