KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 2065


Để cho có hậu, truyện trên đã được người đời sau nối thêm những nét thần
kỳ vào phần cuối:

Cùng làng với Vũ Thị Thiết có một người là Phan lang làm đầu mục bến đò
Hoàng-giang, một đêm nọ nằm chiêm bao thấy có một người con gái áo
xanh đến kêu xin tha mạng. Sáng dậy, Phan lang thấy có người làng chài
mang đến biếu mình một con rùa mai xanh. Sực nghĩ đến giấc mộng, Phan
lang bèn thả rùa xuống sông. Về sau Phan lang chạy giặc, bị đắm thuyền,
chết. Xác trôi xuống thủy phủ được bà Linh phi -vốn là con rùa mai xanh
ngày nọ -cứu cho sống lại, lại dọn tiệc thết đãi. Trong tiệc có nhiều mỹ
nhân, trong số đó có Vũ Thị Thiết, nhưng Phan lang ngại không dám nhận.
Tiệc xong, Vũ Thị Thiết tìm đến, nói: -"Là người cùng làng, cớ sao lại mau
quên?". Phan xin lỗi rồi hỏi: - "Vì sao lại có mặt ở đây?", thì nàng trả lời: -
"Hồi ấy khi nhảy xuống nước, các tiên ở thủy cung thương tôi vô tội, liền
rẽ nước cho tôi xuống nên sống đến ngày nay". - "Có nhớ quê hương
không?" - "Bị chồng ruồng rẫy, mặt mũi nào trông thấy nhau nữa". - "Còn
con thì sao?" - "Tất có ngày tôi sẽ tìm về".

Khi Phan lang trở về, vợ chàng Trương trao cho ymột chiếc thoa nhờ đưa
hộ cho chồng mình và bảo nhắn chồng nếu có thương tiếc thì cho lập một
đàn giải oan, lấy thần đăng chiếu xuống nước, mình sẽ về. Nhận được thoa,
chàng Trường tin là thật, bèn lập một đàn tràng ba đêm ngày ở Hoàng-
giang. Quả nhiên thấy vợ xuất hiện giữa dòng sông, ngồi trên một chiếc
kiệu hoa, theo sau có đến năm mươi kiệu khác, có tàn tán cờ biển như một
dám rước.

Trương gọi, vợ đáp: - "Đa tạ chàng, thiếp không thể quay về được nữa".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.